Hôm nay lại là một ngày đi xem mắt của Thẩm Minh Ngọc.
Cô chán chường ngồi đối diện người xem mắt, cứ vậy nhìn anh ta ba hoa khoác lác.
“Đồng chí Thẩm Minh Ngọc? Chào cô, tôi là Triệu Vĩ, là đối tượng xem mắt của cô. Chắc bà mối đã giới thiệu tôi với cô rồi nhỉ, bố tôi là phó xưởng trưởng xưởng đèn, tôi cũng làm việc ở xưởng đèn.”
“Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng có việc làm, đợi sau này gả sang đây rồi thì cô không cần đi làm, cứ ở nhà trông con nấu cơm là được.”
Thẩm Minh Ngọc vẫn luôn cho rằng việc có nhiều người đàn ông tự tin thái quá ở đời sau là điều dễ hiểu, nhưng không ngờ một thời đại gian khổ và mộc mạc thế này cũng chẳng thiếu.
Phải, cô vốn không phải người của thời đại này, cô đến đây từ một tuần trước.
Ở đời sau, cô đã tốt nghiệp tiến sĩ tâm lý học. Sau khi về nước thì làm cố vấn phát hiện nói dối tại Cục Cảnh sát, vì năng lực vượt trội nên được đồng nghiệp trong cục mệnh danh là ‘máy phát hiện nói dối hình người’.
Còn về chuyện cô đến đây như thế nào thì phải kể từ một buổi tối nọ.
Hôm đó, sau khi cô hỗ trợ cảnh sát thực hiện xong bài kiểm tra tâm lý phát hiện nói dối cho một nghi phạm thì trời bên ngoài đã tối muộn, cô đang định về nhà thì một người đàn ông đeo khẩu trang lao ra đâm cô.
Làm nghề này cô đã sớm có chuẩn bị, lúc người đàn ông đâm cô, cô theo phản xạ có điều kiện rút con dao giấu trong ốp điện thoại ra, trở tay đâm lại anh ta.
Hai người như thể thi đấu, anh một dao tôi một dao, cuối cùng Thẩm Minh Ngọc giành chiến thắng vì đâm nhiều hơn người đàn ông kia một nhát.
Chỉ có điều, cả hai đều đâm chết đối phương.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì cô đã nằm trên giường của nguyên chủ, ngoài cửa chính là người của văn phòng thanh niên trí thức lại một lần nữa đến tận nhà tẩy não, à không, là khuyên bảo.
“Đồng chí Cố Thanh Dung, con cả nhà các người đã đi bộ đội rồi, nhưng trong nhà vẫn còn hai đứa con, con út còn chưa tốt nghiệp, vậy thì chỉ có thể để đứa thứ hai xuống nông thôn thôi.”
“Hai vợ chồng hai người đều là cán bộ lãnh đạo, nhất định phải nâng cao nhận thức tư tưởng, hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước để con cái trong nhà tự nguyện đến nông thôn, ở vùng trời rộng lớn của nông thôn thực hiện giá trị cuộc đời mình, cống hiến sức lực cho công cuộc xây dựng nông thôn.”
Cố Thanh Dung là mẹ của nguyên chủ, một trí thức từng học đại học, hiện đang giữ chức chủ nhiệm bộ phận hậu cần của nhà máy dệt Thượng Hải.
Đạo lý bà đều hiểu, nhưng bà không nỡ để con gái cưng của mình đi.
Theo bà thấy, con gái cưng của mình vừa thông minh xinh đẹp tính cách lại tốt, nếu xuống nông thôn thì chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt đến chết sao? Cũng không phải bà có thành kiến với nông thôn, quả thực phần lớn người trong làng đều tốt, nhưng lỡ con gái cưng của bà bị phân công sai chỗ thì biết làm thế nào?
Mấy năm nay chuyện nữ thanh niên trí thức bị làm nhục còn ít sao?
Chỉ là, hiện tại các trường đại học đã ngừng tuyển sinh, trong xưởng thì đủ người, thành phố vốn không thể sắp xếp chỗ ở cho lượng lớn học sinh trung học tốt nghiệp, nên chỉ có thể kêu gọi thanh niên trí thức đã tốt nghiệp đến nông thôn định cư và lao động.
Đây chẳng phải đã đến lượt nhà họ rồi sao?