Bảy Hồn Theo Sau Quân Hậu, Đại Lão Chấn Động Đến Rung Chuyển Cả Nhà.

Chương 8

“Phía trước bên trái tôi là một đứa trẻ, phía sau bên phải là một bà cụ, so với họ thì cơ hội tôi bị khống chế rồi được giải cứu sẽ lớn hơn.”

“Hơn nữa, tôi có khả năng tự vệ, mà anh cũng phối hợp rất tốt đó thôi?”

Trong lòng Tiêu Cảnh Xuyên chợt nhẹ nhõm hẳn.

Anh không nghĩ nhiều, quy chuyện này vào nỗi lo lắng cho người nhà quân nhân.

“Lần sau đừng làm vậy nữa, đi thôi, đến cục làm bản tường trình.”

Lúc hai người chuẩn bị quay người thì đột nhiên giọng của Triệu Vĩ vang lên: “Đồng chí Thẩm, sao cô lại ở đây?”

Sau khi ra khỏi nhà hàng quốc doanh, anh ta đang định về nhà thì không ngờ lại gặp cảnh sát đuổi bắt tội phạm, thế là anh ta trốn trong một con hẻm nhỏ, đợi đến khi tội phạm bị bắt rồi mới ra ngoài, không ngờ lại gặp được Thẩm Minh Ngọc?

Mắt Triệu Vĩ sáng lên, hai người họ có duyên phận gì đây?

Chỉ là lúc ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tiêu Cảnh Xuyên đứng cạnh cô thì sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Đồng chí Thẩm, nam đồng chí này là ai vậy? Dù sao cô cũng là đối tượng xem mắt của tôi, vừa quay đi đã đi cùng một nam đồng chí khác thì không hay cho lắm đâu nhỉ?”

Dù gì cô cũng là đối tượng xem mắt của tôi, vừa quay đi đã đi cùng một đồng chí nam khác thì không hay cho lắm đâu nhỉ?”

“Cô mau qua đây đi.”

Thẩm Minh Ngọc: “...”

Trong đầu cô đầy những dấu hỏi và dấu chấm than, rốt cuộc cái gã Triệu Vĩ này là thứ gì vậy?

Đến nước này rồi mà vẫn không tự biết mình sao?

Nếu đã vậy, cô cũng chẳng cần nể mặt anh ta nữa.

“Đồng chí Triệu, chuyện xem mắt chỉ là hiểu lầm thôi. Dù sao nhà chúng tôi cũng không biết anh đã có đối tượng từ trước. Nếu biết sớm thì chắc chắn sẽ không để tôi gặp anh. Nhưng còn anh, đã có đối tượng rồi mà vẫn đi xem mắt à…”

“Đồng chí Triệu, anh đúng là chẳng sợ bị tố cáo nhỉ!”

Triệu Vĩ vừa nhìn thấy cô đứng cạnh Tiêu Cảnh Xuyên, trông đúng kiểu trai tài gái sắc, bản thân bỗng cuống lên. Trong lúc rối trí, anh ta suýt quên mất chuyện bị tố cáo.

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên cứng đờ.

“Đồng chí Thẩm, cô nói đùa rồi. Chuyện tôi có đối tượng chẳng qua chỉ là suy đoán của cô. Cô đâu có bằng chứng, đúng không?”

“Định chối đấy à?” Thẩm Minh Ngọc cười lạnh, đánh thẳng vào điểm yếu của anh ta: “Anh yên tâm, về nhà tôi sẽ nhờ cha nói chuyện tử tế với chú Triệu về chuyện đồng chí có đối tượng!”

Bốn chữ “nói chuyện tử tế” được cô nhấn mạnh đến mức khiến người ta phải rùng mình.

Triệu Vĩ tất nhiên không dám để gia đình biết chuyện này. Nếu không, anh ta đã nói từ lâu rồi. Bị Thẩm Minh Ngọc bắt bài, anh ta lập tức sợ xanh mặt, cúi gằm đầu bỏ chạy.

“Xui xẻo!”

Thẩm Minh Ngọc nhíu mày lẩm bẩm một câu, rồi quay đầu lại đã thấy Tiêu Cảnh Xuyên đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy khó hiểu.

“Xin lỗi nhé, suýt nữa vạ lây sang anh.”

Tiêu Cảnh Xuyên lắc đầu: “Không đâu.”

Anh không hề giận, trái lại còn cảm thấy dáng vẻ cứng rắn lúc nãy của cô khiến tim mình đập loạn nhịp.

Một người chưa từng rung động như Tiêu Cảnh Xuyên chẳng hiểu đây là cảm giác gì, anh chỉ biết đặt tay lên ngực mình, thắc mắc: “Đồng chí Thẩm, nam đồng chí vừa rồi là ai vậy?”

Hai người mới gặp lần đầu, chưa thân thiết lắm, nên anh hỏi thế này có phần hơi mạo phạm.

Thẩm Minh Ngọc liếc anh một cái: “Con trai phó giám đốc xưởng đèn, ra ngoài lừa cưới thôi.”