Người Chơi Phản Loạn [Thực Tế Ảo]

Chương 4.3

Thương Phi Phàm vào phòng của mình đóng cửa lại, còn lấy cái ghế dựa chèn tay nắm cửa, mang giày da nằm lên giường offline.

Thế giới hiện thực.

“Lão đại! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh!”

Thương Phi Phàm vừa mở mắt đã nghe tiếng Phục Hướng Quân mừng rỡ gọi.

Thương Phi Phàm gỡ mũ giáp trên đầu xuống: “Sao kích động vậy?”

Phục Hướng Quân vừa tức vừa vội: “Ta có thể không kích động sao? Ngươi biết ta lo cho ngươi cỡ nào không? Trò chơi nát này chắc chắn có vấn đề, ta gọi như thế nào ngươi cũng không tỉnh, ta chỉ sợ ngươi từ đây biến thành người thực vật. Ta vốn định cúp nguồn, gỡ mũ giáp cho ngươi, lại sợ khiến đại não ngươi tổn thương. Ta muốn gọi bác sĩ, lại sợ bác sĩ biến thành sát thủ. Ta định đưa ngươi đến bệnh viện, lại sợ có người theo dõi. Ta còn sợ có đàn sát thủ bắn hỏa tiễn vào nổ cả lầu luôn…”

“Nên ngươi chuyển ta đi?”

“Dùng thang máy ngươi bố trí, cả đường hầm ngươi xây nữa, bây giờ chúng ta đang ở tòa nhà bên cạnh. Cảm ơn phương án dự phòng nguy hiểm của ngươi đi, tuy đối phương không phóng hỏa tiễn, nhưng có ném bom. Cả tòa lầu nổ mất tiêu rồi!”

Thương Phi Phàm cười: “Chơi lớn ghê.”

Phục Hướng Quân: “Làm thịt bọn nó không?”

Thương Phi Phàm: “Ta giải nghệ rồi. Chẳng qua…hình như ta còn chưa gửi quà chia tay cho đám đối tác thì phải?”

Phục Hướng Quân cười rộ lên: “Ta có thể giúp ngươi chuyển phát nhanh.”

Thương Phi Phàm lắc đầu: “Quà phải đưa tận tay mới có thành ý.”

Thương Phi Phàm vào bếp, cầm một bình nước uống một nửa.

Phục Hướng Quân theo vào, hỏi Thương Phi Phàm sao không có mặt ở hồ hồi sinh.

Thương Phi Phàm miêu tả đơn giản tình hình của hắn khi đó, gồm cả việc lúc trước không thể offline.

“Ta phải khiếu nại cái trò chơi ghẻ này!” Phục Hướng Quân tức.

Thương Phi Phàm: “Ngươi quên cái này chỉ là bản beta? Lúc chúng ta xin tài khoản, bên phát hành game đã phát một đống điều khoản hiệp nghị, ta nhớ có một cái ‘trong lúc beta chỉ đảm bảo sinh mệnh và đại não an toàn, không đảm bảo không có tình huống dị thường xuất hiện’.”

“Cứ để vậy à?” Phục Hướng Quân buồn bực.

“Xem thử sau này nhà phát hành có giải quyết cái bug này không.”

“Vậy chúng ta tạm đừng chơi trước đã.” Phục Hướng Quân lo lắng.

“Trò chơi này rất thú vị, giống như xuyên vào một thế giới thật khác, hoàn cảnh, NPC, hoàn toàn không giống code viết ra.” Thương Phi Phàm có chút OCD, còn nhiều nhiệm vụ chưa làm xong như vậy, chuyện hứa hẹn cũng chưa làm được, hắn khó chịu.

Phục Hướng Quân mở tủ lạnh, lấy trứng gà và bò bít tết ra: “Tối ăn trứng chiên và bò bít tết?”

Thương Phi Phàm sao cũng được.

“Ăn xong rút luôn. Chỗ này cũng không an toàn.” Phục Hướng Quân càng muốn giờ đi luôn.

“Ừ”

Phục Hướng Quân vừa đánh trứng, vừa oán giận: “Ta nói chứ lão đại ngươi cũng vô tư quá nhỉ? Biết có người muốn gϊếŧ ngươi, đối phương còn phái ám sát tới, ngươi còn có thể chơi game tiếp?”

Thương Phi Phàm rửa tay xoa bò bít tết: “Không phải có ngươi à? Ngươi không gặp ta ở Tân Thủ Thôn, chắc chắn sẽ liên hệ ta. Nếu không thể liên hệ, nhất định sẽ sang xem xét. Đợi ngươi phát hiện thi thể, lại phát hiện tình huống đặc thù của ta, đương nhiên sẽ canh giữ bên cạnh, cho đến khi ta tỉnh lại, hoặc tìm cách mang ta đi an toàn.”

Phục Hướng Quân mắt trợn trắng:”Ta không thể vĩnh viễn đi theo ngươi, ngươi đã xin giải nghệ, ta cũng sẽ điều chỉnh công tác.”

Thương Phi Phàm nêm gia vị cho bò bít tiết: “Ngươi có kế hoạch gì cho sự nghiệp sau này chưa?”

Phục Hướng Quân: “Ngươi cũng biết, ta vốn định…. Ai ngờ ngươi lại giải nghệ!”

Thương Phi Phàm: “Mệt mỏi. Chỉ muốn tự sống cuộc sống của mình.”

Phục Hướng Quân không tin, cũng khẳng định Thương Phi Phàm đang bí mật mưu đồ cái gì đó. Nhưng miệng lão đại kín quá, chuyện hắn không muốn nói, đừng ai nghĩ hỏi được.

Thương Phi Phàm: Ta thật sự chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, an toàn bình thường thôi.