Chương 5
Thế giới trò chơi.
Nửa đêm, trong phòng trọ của Thương Phi Phàm bỗng vang lên tiếng thì thầm, như tiếng người nói mớ, lại như côn trùng kêu.
Tiếng thì thầm mơ hồ không rõ, lặp đi lặp lại vài từ.
Trên giường, thú nhân Thương Phi Phàm nhắm mắt, không hề hay biết.
Một con nối một con sâu chui vào phòng từ khe hở cửa sổ, bay vào trên người hổ thú nhân.
Từ từ, những chỗ có vết máu trên áo giáp da đều bị những con sâu xám chiếm đầy.
Cách vách, thú nhân trẻ tuổi xoay người ngồi dậy, vểnh tai nghe kỹ, sau đó mang giày mặc áo ngoài, mở cửa phòng.
Trên đường rất yên lặng.
Hôm nay khách ngủ lại chỉ có mấy thú nhân tai dài đến bán lương thực, cậu, và hổ thú nhân tự xưng đến từ Hắc Sâm Lâm thành kia.
Thú nhân trẻ tuổi nhẹ bước về phía trước, ghé vào trên ván cửa phòng bên nghe, thấy không giống, lại đến phòng kế bên.
“Rrrr….rrrr….Trùng nhân tro cốt….hoang kế thảo….lòng đỏ trứng….”
Thú nhân trẻ tuổi không biết mình có nghe nhầm hay không, con người dễ sinh ra ảo giác, nếu nghe âm thanh nào đó lặp lại nhiều lần sẽ dễ sinh ra ảo giác đó là ngôn ngữ nào đó.
Thú nhân trẻ tuổi dán tai lên cánh cửa, muốn nghe rõ hơn.
“Rrrr…..rrrr……tro cốt….cỏ…lòng đỏ trứng…. chú…..”
Cậu càng muốn nghe rõ thì càng không nghe rõ.
Từ trong tai có gì đó chảy ra, thú nhân trẻ tuổi giơ tay lau, lỗ tai cậu đang chảy máu.
Thế giới hiện thực.
Vừa tự mình mang quà tặng cho đối tác nào đó ngày xưa xong, Thương Phi Phàm ngồi trên Minibus cũ màu trắng, tùy tiện lau vết máu trên mặt, mang trò chơi mũ giáp lên, lần này hắn không tiếp tục dùng dụng cụ giám sát số liệu của bản thân.
Phục Hướng Quân lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy một màn này, bất đắc dĩ lắc đầu, hơi hơi tăng tốc.
Bọn họ phải đến bến tàu trước 12 giờ trưa, từ đó ngồi tàu hàng rời đi.
Biệt thự cao cấp cách đó không xa ánh lửa tận trời, người trong khu đều biết trang viên đó thuộc về ai, không ai dám sang xem xét tình hình.
Ở đây cũng không có cảnh sát, chỉ có người cầm đầu tổ chức vũ trang phi pháp ở trang viên kia.
Đùng! Đùng! Tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, đó là tiếng kho vũ khí phát nổ.
Rừng núi phía xa, trên trăm người mặc trang phục chiến đấu, dân bản xứ tay cầm các loại súng ống nhìn trang viên đang cháy phía xa, trên người bọn họ có không ít vết máu vết thương, nhưng trên mặt đều tỏ vẻ khoái chí.
Người dẫn đầu cực kỳ tiếc rẻ súng ống đạn dược và tiền tài bị đốt cháy trong trang viên, cũng may có người tặng bọn họ một đám vũ khí đạn dược cho lần hành động này.
Bây giờ khối u ác tính lớn nhất bản địa đã bị loại trừ, có lẽ bọn họ cũng có thể thành lập trật tự bình thường của chính mình.
Thương Phi Phàm vừa thức dậy trong phòng trọ thế giới trò chơi, ngay lập tức thấy không đúng, đột ngột bật dậy.
Rào.
Một đống xác sâu xám rơi trên khăn trải giường và mặt đất.
Thương Phi Phàm cúi đầu xem trước ngực bản thân, trên đó còn dính một vài xác sâu.
Cầm một xác sâu lên nhìn kỹ.
Sâu rất nhỏ, khá giống sâu keo.
Chỉ một nhúm nhỏ xác sâu, ít cũng phải mấy trăm con.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao sau khi hắn offline còn có tình huống dị thường xảy ra?
Thương Phi Phàm rất tò mò thân thể hắn sau khi offline sẽ như thế nào.