Người Chơi Phản Loạn [Thực Tế Ảo]

Chương 4.2

Trị an quan tự hỏi một lát, nhìn Thương Phi Phàm: “Bây giờ trời đã tối, ngươi cũng vất vả tới giờ, có chuyện gì mai bàn tiếp. Nếu ngươi sợ hung thủ biết tin, lúc trước chúng ta tìm người đào thi thể ở quán rượu, nếu hung thủ còn trên trấn thì hắn đã biết tình hình rồi.

Nhưng không có ai dám tùy tiện rời khỏi trấn vào ban đêm, ta sẽ sai người chú ý những người sáng sớm mai muốn rời thị trấn.”

Thương Phi Phàm: “Nếu là dân thị trấn thì sao?”

Trị an quan cười nhạt: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Dù thị trấn bọn ta xa xôi, nhưng bọn ta có quy tắc làm việc của mình.”

Trị an quan hơi ngừng: “Bọn ta sẽ không bao che bất kỳ hung thủ nào, cho dù hắn là ai.”

Quán rượu Mạc Ước sơn cốc cũng là nhà trọ duy nhất trong trấn.

Thương Phi Phàm chọn một gian phòng xa nhất dưới sự giới thiệu của con trai chủ quán.

Phòng trọ trong quan rượu không có phòng tắm, phòng tắm công cộng nằm ở hai đầu hành lang, gia đình chủ quán rất siêng năng dọn dẹp, cho dù phòng đối diện với phòng tắm cũng không có mùi gì nhiều, một đêm 50 đồng đạt thù.

Vừa mở cửa phòng trọ, Thương Phi Phàm nhìn thấy hàng xóm cách vách mở cửa từ trong phòng đi ra.

Thú nhân trẻ tuổi bưng một cái bồn, trong bòn có quần áo và dụng cụ vệ sinh.

“Xin chào.” Thương Phi Phàm không biết ở đây buối tối chào thế nào, chỉ có thể cười cười với thú nhân trẻ tuổi.

Thú nhân trẻ tuổi gật đầu nhẹ với Thương Phi Phàm, nhanh chân đi đến phòng tắm đối diện, đẩy cửa vào.

“Đó là cháu trai trấn trưởng.” Con trai chủ quán Tiểu An Đông nhỏ giọng nói.

Thương Phi Phàm cũng hạ giọng: “Cháu trai trấn trưởng sao lại không ở trong nhà trấn trưởng?”

Tiểu An Đông lại gần Thương Phi Phàm, chỉ vào đầu mình, càng nhỏ giọng nói: “Vì trấn trưởng phu nhân bị bệnh ở đây, trấn trưởng đưa con cái ông ấy đến nhà cha mẹ, đương nhiên cũng không thể giữ cháu trai lại.”

“Cậu ta tên gì?”

“Ngươi nghi ngờ anh ấy là hung thủ sao?” Tiểu An Đông lanh lợi hỏi.

Thương Phi Phàm cười khẽ, xoa xoa đầu thằng nhóc: “Đừng nói bậy. Ta chỉ tùy tiện hỏi thăm thôi.”

“Vậy ngươi muốn ngủ với anh ấy à?”

“Này!”

Tiểu An Đông cười hè hè: “Đừng giấu, chuyện này rất bình thường với thú nhân chúng ta, rất nhiều người không thể lấy vợ, đành phải tìm thú nhân đồng tính. Đặc biệt là hổ tộc các ngươi, bọn ta đều biết cọp mẹ siêu dữ!”

Thương Phi Phàm không biết nên khóc hay cười: “Ta không có ý đó, ta chỉ cảm thấy khí chất của cậu ấy rất đặc biệt, không giống như là….”

“Không giống thú nhân bình thường đugns không? Ba ba ta nói thân phận của anh ấy rất cao quý.” Tiểu An Đông còn không quá hiểu ý nghĩa của từ cao quý, chỉ là cảm thấy từ này rất ngầu.

“Cao quý lại ti tiện, đứa con rơi đáng thương.” Tiểu An Đông bắt chước giọng điệu của mẹ, còn thở dài.

Thương Phi Phàm: “…Ngươi biết nhiều ghê.”

Tiểu An Đông đắc ý: “Đương nhiên, trong trấn không có ai biết nhiều hơn ta đâu. Ngươi không phải muốn điều tra hung thủ sao? Ta có thể giúp ngươi. Một ngày chỉ cần 50 đồng đạt thù.”

Thương Phi Phàm nhìn tên nhóc nhiều lắm là 10 tuổi này, lại cho nó một đồng 10 đạt thù, xoay tên nhóc về hướng khác: “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng đi ngủ sớm đi, cẩn thận nghĩ quá nhiều không cao được.”

Tiểu An Đông quay đầu lại, làm mặt quỷ với Thương Phi Phàm.

“Anh ấy tên là Hổ Bất Soái. Ngủ ngon, ngài Norman.”

“Ngủ ngon, ngài Tiểu An Đông.”