Vì tâm trạng u uất, lại chưa thích nghi được với khí hậu, cộng thêm đúng lúc mùa thu hoạch, Giản Song mới ra đồng phơi nắng có hai hôm đã ngã gục, sau đó sốt cao không hạ, nôn mửa tiêu chảy liên tục, mua thuốc ở trạm y tế cũng không có tác dụng.
Lúc nằm bẹp trên giường, mê mê tỉnh tỉnh, cô thực sự không muốn sống nữa. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nếu cô chết ở vùng quê này, liệu bố mẹ có hối hận không?
Chính đại đội đã đưa cô lên bệnh viện huyện, ứng tiền thuốc men, còn chia phần gạo trắng để tẩm bổ. Chị cả phụ trách viện thanh niên trí thức thường xuyên đến thăm, an ủi cô. Nhà đại đội trưởng còn đem đến đủ thứ đồ ăn ngon. Các thanh niên trí thức cũng chăm sóc cô như em ruột. Giản Song không còn muốn chết nữa.
Dù đã có thêm ký ức một kiếp, Giản Song biết phần lớn nguyên nhân là họ sợ cô chết, dù sao cũng là một mạng người, không thể xem thường. Nhưng sự giúp đỡ và lòng ấm áp mà cô nhận được đều là thật.
Chỉ là dù đã chấp nhận được rồi, nhưng nghĩ đến chuyện năm 1972 thiếu thốn vật tư, mua cái gì cũng cần phiếu, một đồng tiền trắng cầm trong tay cũng chẳng khiến cô vui nổi.
Hai đời chồng chéo, điều Giản Song ghét nhất chính là để bản thân thiếu ăn.
Cơn buồn ngủ dâng lên, cơ thể vẫn còn nhức mỏi như bị xe cán qua, cô không nhịn được mà chửi thầm Kiều Minh Viễn.
Người đâu cao ráo trắng trẻo, trông nho nhã hiền lành như thanh niên trí thức chứ không giống trai quê, thế mà lại chẳng biết nhẹ tay nhẹ chân gì cả, khiến cô khổ sở không kể xiết.
Họ mới làm chuyện ấy hai lần, lần đầu thì ngắn, lần hai lại quá dài. Hơi thở của Kiều Minh Viễn phả vào cô nóng rực. Cô vùng vẫy, đấm đá anh, anh lại càng kích động. Sau cùng cô bật khóc, khóc thảm đến nỗi tưởng mình sắp chết, Kiều Minh Viễn mới hoảng lên, vội vàng dừng lại, ôm lấy cô dỗ dành.
Nhưng dù anh có dịu dàng thế nào, Giản Song cũng chẳng tin nữa, chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi là cô đã sợ hãi rồi.
Cho dù mẹ chồng không dặn, thời gian tới cô cũng không định để anh lại gần.
...
Dù hiện giờ Giản Song mới hai mươi mốt tuổi, không có bệnh di truyền gì, nhưng cả nhà họ Giản vốn chẳng phải hạng tốt đẹp, thiên vị đến mức hàng xóm xung quanh đều bất bình, nói rằng cô bị đối xử như con hầu thời phong kiến.
Trừ không phải gánh việc nặng nhọc nhất, còn lại việc gì cũng đến tay cô, từ sáng đến tối, giặt giũ, lau nhà đủ cả. Mùa đông rét cắt da mà cũng không cho cô đun nước nóng.
Biết chuyện, ông bà nội đưa cô về nuôi mấy năm. Nhưng hai người lại sống cùng bác cả để dưỡng già.
Có lẽ vì sĩ diện, bố mẹ Giản mới chịu cúi đầu, viết cam kết bảo đảm rồi đưa cô về.