Vì cấp ba không thuộc diện giáo dục bắt buộc, nên trại trẻ mồ côi không còn quản lý nữa. Bạn bè thuở nhỏ của cô hầu hết đã bỏ học sớm, đi làm, có người thậm chí đã kết hôn và sinh vài đứa con.
Cô không muốn sống một cuộc đời đã nhìn thấy trước kết cục như vậy.
Cô cố gắng kiếm tiền, tranh thủ mọi khoản tài trợ.
Cần cù bù thông minh, cuối cùng Giản Song cũng thi đỗ một trường bình thường thuộc hệ thống 985. Nghe nói dân lập trình kiếm được nhiều tiền nên cô đã chọn ngành Khoa học máy tính đang rất được ưa chuộng lúc đó.
Sau khi tốt nghiệp, cô vào làm ở công ty lớn, cật lực tăng ca cả tuần, cuối cùng cũng gom đủ tiền đặt cọc mua nhà ở thành phố lớn. Nhưng còn chưa kịp nhận nhà, trong một lần khám sức khỏe, bác sĩ phát hiện điều bất thường. Khi xét nghiệm kỹ càng, cô được kết luận là bị ung thư dạ dày, giai đoạn giữa
Giản Song cảm thấy như trời sập.
Cô chỉ muốn sống tốt, tranh thủ lúc còn trẻ cố gắng một lần, người khác chịu được thì sao mình không thể?
Tưởng rằng số phận sẽ không ác đến vậy, ai ngờ vận xui luôn tìm đến kẻ khốn khổ.
Sau một khoảng thời gian giằng co đau đớn, cô buông bỏ, quyết định nghỉ việc, không hóa trị, dùng số tiền định đặt cọc nhà đi khắp nơi ăn uống, sống những ngày tháng an nhàn.
Thế rồi Giản Song phát hiện ra, nằm chơi thật sự rất hạnh phúc. Khi bệnh tiến triển đến giai đoạn cuối, thuốc giảm đau không còn tác dụng, cô đã dùng một ít thủ đoạn nhỏ để tiễn bản thân ra đi. Cô cảm thấy mình không chịu quá nhiều khổ sở.
...
Kiếp này tuy có cha mẹ, có anh chị em, nhưng cô thà không có còn hơn. Giản Song lau nước mắt, cảm thương chính mình.
Cô là con gái thứ hai trong nhà, sau khi chính sách bị siết chặt, chị cả nhanh chóng đính hôn để chuẩn bị lấy chồng. Người cha tồi tệ thì chạy chọt cho cậu em trai, còn người mẹ tệ bạc thì nhường công việc cho cô em út.
Chỉ còn lại Giản Song, làm công nhân thời vụ mấy năm, lao tâm khổ tứ, đến lúc sắp được vào biên chế thì lại bị hủy suất, không còn cách nào khác, cô đành gói ghém hành lý, xuống vùng nông thôn.
Trước lúc rời đi, ông bà nội biết chuyện, mắng bố mẹ cô một trận. Nhưng danh sách đã nộp rồi, không thể thay đổi được nữa, ông bà chỉ còn cách bắt họ đi nhờ vả, cuối cùng cô mới không bị điều đến Tây Bắc, mà được phân về tỉnh Hoa Nam, thành phố Giang Thủy, huyện Vũ Ninh, công xã Hồng Kỳ.
Giản Song được phân vào đại đội Tiền Tiến.
Lúc đầu Giản Song không sao nghĩ thoáng được, cô thực sự rất đau lòng. Cô từng nghĩ, dù bố mẹ có thiên vị thì ít nhất trong những chuyện lớn họ vẫn nghĩ cho cô. Trong khu nhà tập thể của họ có một chị gái cũng từng xuống vùng nông thôn, chỉ mấy năm đã bị vắt kiệt cả người. Mỗi lần nhắc tới, bố mẹ lại sợ hãi nói rằng nhất định phải tìm quan hệ, nhất định không được để con cái đi xuống nông thôn.
Thì ra mấy lời đó chỉ dành cho hai đứa con sinh đôi quý tử sau này.