“Sao mặt con lại khó coi vậy?”
“Biết hai đứa mới cưới, nhưng cũng không thể để mặc chồng muốn gì cũng được, cơ thể là của con, con không biết giữ à? Chờ nó tan làm về, mẹ phải nói cho ra nhẽ.”
“Mau về phòng nằm nghỉ đi.”
Ăn sáng xong, người trong nhà vừa ra khỏi cửa là mẹ chồng đã kéo Giản Song vào lẩm bẩm, khiến mặt cô đỏ bừng.
Cô không thể viện cớ rằng vẻ mặt nhợt nhạt của mình là do vừa rồi phải ăn bát cháo ngũ cốc. Dù sao đây cũng là năm 1972, ở nông thôn mọi người đều quen ăn ngũ cốc thô rồi, ai lại yếu ớt đến mức phải được ăn quẩy, bánh bao thịt, mì trộn tương?
Nghĩ đến ký ức kiếp trước vừa thức tỉnh, Giản Song chỉ muốn khóc.
Huống hồ đêm qua Kiều Minh Viễn làm khổ cô đến gần nửa đêm, thân thể quả thật khó chịu, cô đành nghe lời mẹ chồng, quay về phòng nằm nghỉ.
[Đinh! Chúc mừng người chơi đã điểm danh phòng của Giản Song và Kiều Minh Viễn, nhận được một đồng tiền riêng của Kiều Minh Viễn.]
Đúng rồi, đây chính là bàn tay vàng đi kèm ký ức kiếp trước.
Giản Song vẫn còn nhớ nỗi sợ đêm qua.
Vì cô khóc dữ quá, Kiều Minh Viễn đành vội dừng lại, khoác áo đi lấy nước trong bếp. Cô nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy tiếng nói lạ:
[Đinh! Trò chơi điểm danh đang tải, 1%, 2%... 100%, tải hoàn tất. Xin người chơi lưu ý...]
[Trò chơi có độ tự do cực cao, không có nhiệm vụ chính, không có nhiệm vụ phụ, không can thiệp bất kỳ quyết định nào của người chơi.]
[Vật phẩm nhận được khi điểm danh không vượt qua trình độ công nghệ cao nhất thế giới này, có thể lưu vào túi trò chơi. Túi không có tính năng bảo quản vĩnh viễn, vẫn chịu ảnh hưởng từ môi trường như bình thường.]
[Mọi quyền giải thích thuộc về trò chơi.]
[Chúc người chơi có trải nghiệm vui vẻ!]
Giản Song lập tức hết buồn ngủ, suýt chút nữa hét lên. May mà ký ức kiếp trước vừa hiện ra kịp lúc ngăn lại. Cô hồi tưởng, rồi từ từ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Mình sống thêm một đời, còn được ông trời thưởng thêm bàn tay vàng miễn phí?
Thế này chẳng phải có thể nằm chơi cũng giàu sao?
Phải nói rằng, kiếp trước của Giản Song đúng là khốn khổ.
Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải tranh giành từng miếng ăn ngụm uống ở trại trẻ mồ côi. Lên lớp thì phải tranh học bổng, tranh hỗ trợ. Mãi mới tốt nghiệp, bước vào làm việc thì lại bị cuốn vào cuộc chiến nơi công sở, bởi cô biết mình chẳng có ai phía sau để dựa.
Thời cấp ba, bạn cùng bàn của cô chẳng cần lo gì, chỉ việc học. Nghỉ lễ lại có bố mẹ đưa đi du lịch khắp nơi mở mang tầm mắt, áp lực thi cử quá thì được đưa đi gặp bác sĩ tâm lý. Ngay cả thi rớt đại học cũng có thể ra nước ngoài học, rồi về làm sinh viên trao đổi của trường danh tiếng.
Còn Giản Song thì không thể, phải bán hàng lặt vặt trong lớp, chép bài thuê, viết thư tình hộ... tối đến còn phải làm gia sư.