Ngỡ rằng họ đã thay đổi?
Hừ, chỉ là chuyển sang giở trò tinh vi hơn. Nếu cô không nghe lời, không làm việc sẽ bị họ cấu véo. Hai người còn cố tình chọn những chỗ có quần áo che đi để đánh.
Nếu Giản Song dám phản kháng thì lập tức bị bỏ đói, qua vài bữa là lại ngoan ngoãn ngay.
Họ còn ra sức nhồi sọ cô, nói cô làm hại cha mẹ, khiến cả nhà không ngẩng mặt lên nổi, cho cô cơm ăn thì cô phải biết ơn, phải báo đáp.
Cô và chị cả hơn kém nhau không nhiều, vì mẹ Giản không chăm sóc cơ thể cẩn thận đã vội vàng muốn sinh con trai. Lúc mang thai cô, bà ta chịu nhiều khổ sở, còn bị ngã dẫn đến băng huyết, suýt mất mạng, bác sĩ còn nói khó lòng có thai nữa.
Ngay cả ở thành phố, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn rất nặng nề, mà nhà họ Giản lại càng quá đáng.
Mẹ Giản ngày nào cũng khóc, cha Giản thì mặt mày u ám, hai người từng suýt ly hôn.
Tất nhiên, ly hôn mất mặt lắm, vậy nên cha Giản đi tìm đàn bà bên ngoài. Mẹ Giản biết nhưng không dám nói gì, thậm chí còn chủ động tìm một cô gái nhà quê, nói là họ hàng đến ở nhờ mấy hôm, thực chất là để mượn tử ©υиɠ, chờ sinh xong con trai thì đưa tiền đuổi đi.
Ngay cả ông bà nội cũng bị chiêu trò đó làm cho sững sờ.
Nhưng họ không quản nổi, nếu nói đến thì hai người kia lại khóc lóc: “Chúng con chỉ muốn có con trai nối dõi, như vậy là quá đáng lắm sao?”
Giằng co suốt hai năm, cuối cùng mẹ Giản lại có thai, sinh một cặp sinh đôi trai gái, cha Giản lúc ấy mới vừa lòng, cắt đứt quan hệ với người phụ nữ bên ngoài, đuổi cô gái nhà quê đi. Cả nhà vui như mở hội.
Chỉ có Giản Song như thể không phải con ruột mà là kẻ thù, từng suýt làm họ tuyệt hậu. Nếu đã ghét đến tận xương tủy, chẳng phải nên hành hạ cho hả giận sao?
Còn cặp song sinh kia đúng là bảo vật trời ban.
Nực cười là cô thật sự từng bị họ tẩy não, cảm thấy tất cả là lỗi của mình. Vì cô mà bố mẹ không sinh được con trai, mất mặt với đồng nghiệp hàng xóm. Cho nên cô phải cảm ơn hai đứa em mang lại may mắn ấy, coi mình như trâu ngựa hầu hạ cả nhà, chăm chỉ làm việc chuộc tội. Cô tin rằng khi chuộc đủ rồi thì sẽ được hưởng phúc.
Chẳng trách ai được, chỉ trách số cô khổ.
Sau cơn bạo bệnh, cuối cùng Giản Song cũng tỉnh ngộ. Có thêm ký ức đời trước, giờ cô chỉ muốn nói: “Đi chết đi.”
Cô muốn xem, thiếu đi một đứa con ở ngoan ngoãn như cô, cái nhà ấy sẽ loạn đến mức nào?
Bảo vật trời ban à? Nghĩ đến bàn tay vàng mình vừa nhận được, Giản Song cong môi cười khẩy. Cô mới là con gái ruột của ông trời đây.
Đã được sống lại một đời, cô nhất định phải sống vui vẻ, thoải mái.
Không cố nữa, thật sự không cố nữa! Phải ăn ngon, ngủ say, chăm sóc sức khỏe, cố sống đến trăm tuổi!