Nam Bát Nhược nghe thấy nhịp tim của hắn.
Từng tiếng, trầm ổn, mạnh mẽ.
Hắn một tay nâng kiếm, phá tan từng đạo lôi long, dẫn nàng nghênh gió mà lên.
“Oành! Oành! Oành!”
Phong lôi gào thét, rít gào muốn nổ màng nhĩ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt đen dài hẹp khẽ nheo, khóe môi cong một nụ cười lạnh quen thuộc.
Dần dần, từng giọt máu rịn ra nơi khóe môi.
Nam nhân như hắn, sớm đã chẳng biết đau là gì, vết thương chỉ càng khiến huyết tính trong người hắn sôi trào.
“Ôm chặt.”
Giọng hắn khàn khàn, ngữ điệu hờ hững.
Nam Bát Nhược biết hắn bắt đầu nghiêm túc rồi.
Hắn phất tay áo, bản mệnh thần kiếm xé không bay vυ't, đầu tiên là phân thành hai, rồi hóa tứ tượng, sinh bát quái, bát quái xoay chuyển không ngừng, thoắt một cái, khắp trời đất đều là bóng kiếm dày đặc.
“Phá!”
Vạn kiếm sát trận gió lốc rít gào, xuyên thẳng trời cao, va chạm dữ dội cùng vạn lôi kiếp!
Sau một khắc tĩnh lặng tuyệt đối, làn sóng kinh thiên động địa bùng nổ ngập muôn dặm, tầng mây bị đánh tan tác, chỉ thấy dưới bầu trời xanh, lôi đình cuồn cuộn như cảnh tượng tận thế.
Kiếm quang và lôi điện không ngừng chém gϊếŧ, tiêu diệt lẫn nhau, sáng tối đan xen, sinh diệt xoay vần.
Nơi sâu nhất, một đoàn lôi quang mang sắc đỏ từ từ tụ lại.
Đó chính là kiếp diệt sát cuối cùng.
Chưa kịp hình thành, uy áp của nó đã giáng xuống, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa, khóa chặt người đang độ kiếp dưới bóng kiếm kia.
Đột nhiên, một đạo trùng kích vô hình giáng xuống!
Thanh Dương Đế quân đổi pháp quyết, ngàn vạn kiếm ảnh tụ lại trước thân, hóa thành một thanh đại kiếm chắn ngang dòng xung lực cuồng nộ.
Thân kiếm tóe kim quang, dư lực tràn ra đập thẳng xuống đài phi thăng bên dưới.
“Ầm!”
Chỉ nghe tiếng rung nặng nề, kim đài trăm trượng vỡ nát thành dòng thép nung đỏ! Dòng thép đỏ rực cuồn cuộn tuôn trào, người thủ dưới đài thất kinh bỏ chạy tán loạn.
“Phụt.”
Dư chấn ập đến, Nam Bát Nhược phun ra một ngụm máu tươi.
Thanh Dương Đế quân nhíu mày, lập tức xuất ra một đạo pháp bào màu tím nhạt tỏa thần quang, phủ lên thân nàng.
Là Đông Hoàng pháp y, thần khí bản mệnh hộ thân của hắn.
Nàng đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, giọng yếu ớt: “Thϊếp không cần. Chàng còn phải đỡ thiên lôi…”
Hắn lạnh nhạt ngắt lời: “Độ kiếp, đừng ồn.”
Pháp bảo ấy sớm đã hòa với chân huyết của nàng, nàng có thể tự do sử dụng.
Nàng sửng sốt, không hề im lặng mà lại thì thầm kể chuyện cũ: “Ngày trước, trong cung có nhiều người không ưa thϊếp.”