“Sợ sao?”
Trên đài phi thăng, vạn đạo lôi kiếp đang vòng vèo giữa tầng mây, uy áp lạnh lẽo giáng xuống khiến người người nghẹt thở.
Thanh Dương Đế quân đứng thẳng, khí thế điên cuồng.
Nam Bát Nhược được hắn ôm trọn trong vòng tay, tay còn lại của hắn nắm chặt trường kiếm, chỉ thẳng lên trời xanh.
Hôm nay, hắn muốn độ kiếp phi thăng.
Cuồng phong gào thét thổi tung long bào đen thẫm, lớp lụa mỏng trên người nàng cũng bay lượn theo gió, hai tà áo vờn lấy nhau giữa không trung.
Nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn.
Nam nhân này sinh ra một khuôn mặt mang dã tâm bừng bừng, mày mắt tuấn tú, khóe môi luôn cong lên một độ cao ngạo khinh đời.
Nàng tựa sát vào hắn, giọng nhẹ như khói mỏng: “Có chàng bên cạnh, chết cũng không sợ.”
“Chết gì chứ!” Nghe vậy, hắn bật cười sảng khoái. “Nhìn xem ta phá trời dẫn nàng cùng lên!”
Cuồng vọng chướng mắt.
Nàng hạ mi đáp khẽ: “Ừm.”
“Bát Nhược.” Hắn đưa ngón tay nâng cằm nàng lên, ra lệnh: “Nhìn ta.”
Bàn tay đeo ngọc giới lạnh lẽo, đặt lên bên cổ nàng, là tư thế chiếm hữu đầy bá đạo của người trên cao.
Nàng buộc phải ngước nhìn vào mắt hắn.
Mỗi một đêm nóng bỏng ướŧ áŧ, hắn đều bắt nàng nhìn mình như thế, nhìn hắn để lại dấu vết thuộc về hắn trên thân thể nàng, khắc xuống lời tuyên cáo chiếm giữ tận cùng.
Đuôi mắt hắn hẹp dài, đồng tử đen thẫm, in bóng khuôn mặt tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Ánh mắt Nam Bát Nhược dâng lên một tầng mê ly quen thuộc, cánh môi khẽ hé mở, yếu ớt, lệ thuộc, khiến người nhìn không khỏi động tâm.
“Bát Nhược, ôi Bát Nhược.” Hắn cười khẽ.
Cơ hội phi thăng chỉ có một lần, tất nhiên phải dẫn nàng theo.
Dù sống hay chết, cũng phải kéo nàng cùng đi.
Nếu không, dung nhan này mà rơi vào mắt kẻ khác, hắn dù có hóa quỷ cũng không cam tâm.
Ánh mắt hắn nóng rực, như muốn lột da róc xương nàng.
Nàng khẽ run người, cắn môi, nghiêng đầu vùi má vào ngực hắn.
Tư thế ngượng ngùng đáng yêu ấy khiến tâm tình hắn khoan khoái, ôm nàng chặt hơn, ngửa đầu cười lớn, đế bào tung bay sau lưng.
Lôi kép đầu tiên đã giáng xuống!
Nam Bát Nhược cảm thấy ngón tay hắn siết mạnh.
“Ầm!”
Tay hắn cầm kiếm, chém ngang tia chớp, thân hình vυ't lên, mang theo nàng xông thẳng vào tầng mây, chẳng những không né tránh mà còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thiên kiếp một cách ngang ngược.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối mặt thiên kiếp mà vẫn ngạo nghễ như thế.
Muôn trượng lôi long giận dữ gầm vang.
Giữa âm thanh “xẹt xẹt” rợn người, từng đạo lôi đình tụ lại, kết thành sấm trụ cỡ bằng miệng thùng, thẳng thừng bổ xuống hai kẻ bé nhỏ cuồng vọng kia!