Quán này bán sủi cảo nước và mì, Triệu Liên Hưng trước tiên hỏi giá cả. Một bát sủi cảo mười văn tiền, hai mươi cái nhân chay đầy đặn mì Dương Xuân đơn giản cũng mười văn một bát. Còn mấy món mì cao cấp như mì sốt, mì nội tạng heo thì đắt hơn chút.
Triệu Liên Hưng bảo mọi người tự chọn, ai thích ăn sủi cảo thì gọi sủi cảo, ai thèm mì thì làm bát mì.
Bùi Hữu Ngoã ngồi xuống, xoa xoa tay, tháo khăn bịt kín miệng mũi nhét vào ngực cho ấm, nghe vậy ngẩng đầu liếc qua đống sủi cảo đang gói dở, nghĩ nghĩ rồi cũng lên tiếng theo người phía trước: "Ta lấy một bát sủi cảo."
"Được rồi!" Ông chủ quán miệng đáp rối rít, tay thì nhanh nhẹn vừa đếm số bát vừa vốc nắm bột từ thau ra, bắt đầu nhào.
Một đoàn người gọi năm bát sủi cảo, bốn bát mì Dương Xuân, cả nhà chủ quán lập tức bận rộn hẳn lên.
Trời sáng thêm chút nhưng rét mướt vẫn nguyên đó. Nồi nước sôi ùng ục, ông già chủ quán trước tiên rót một ấm trà lớn, tay xách đi từng bàn rót cho khách.
Chén trà nóng bốc hơi nghi ngút cầm trên tay, chưa kịp uống mà ai nấy đã thở phào khoan khoái. Thổi thổi vài cái, hớp một ngụm nước trà, cảm giác cả người đều giãn ra, có người khẽ xuýt xoa một tiếng: "Ôi, tới nơi rồi!"
Bọn họ từ phủ Yến Thu bên Hà Tây lặn lội ngàn dặm tới đây, chính là để đến trấn Vân Tế này.
Trấn Vân Tế tuy chỉ là một trấn nhỏ ở rìa tây phủ Mai Chu, không thể so bì với phủ thành, nhưng vị trí địa thế lại cực kỳ thuận tiện, có sông bến, vừa đường thủy vừa đường bộ, đường bộ còn thông ra bốn hướng.
Muốn từ phủ Yến Thu, phủ Linh Sơn bên Hà Tây sang phủ thành Mai Chu bên Hà Đông, đây là ngả bắt buộc phải qua.
Mấy năm nay, buôn bán giữa các phủ thành ngày càng sầm uất, kéo theo trấn Vân Tế cũng phát triển phồn thịnh.
Đoàn Triệu Liên Hưng chỉ là mấy gã nông dân, chở than củi hàng rừng, cứ thế mua đi bán lại, dọc đường ghé vào làng mạc trấn nhỏ, hò hét bán thứ này hoặc mua thứ kia, mua rẻ bán đắt kiếm chút lời còm.
Chẳng khác nào mấy tay hàng rong, hàng hóa bán ra cũng chẳng đắt đỏ gì, chỉ đủ kiếm vài đồng công cán.
Phủ thành Mai Chu còn phải đi tiếp về phía đông, mà hàng hóa bọn họ chở cũng chỉ là mấy món rẻ rúng, bon chen tới đó bán cũng chẳng bõ bèn gì, cho nên trấn Vân Tế chính là điểm dừng chân cuối cùng.
Đi đường bữa nghỉ bữa đi suốt gần tháng trời, vào địa phận trấn Vân Tế rồi, Triệu Liên Hưng không thu gom thêm gì nữa, chỉ ghé hai thôn gom cho đủ số củi khô và rơm khô, chất đầy mấy xe to tướng.