Đêm qua ngủ nhờ nhà dân, mới nửa đêm đã dậy lên đường, chính là muốn tranh thủ sáng sớm hô hào bán hàng trong trấn. May mắn thì chừng dăm bữa nửa tuần là bán sạch sẽ.
Mùa đông này, củi khô than lửa là thứ người người đều cần gấp, nhà nào cũng không thể thiếu. Nhất là ở trấn nhỏ này, muốn chặt củi, phơi rơm cũng không tiện như dân ngoài đồng.
Ngọn lửa trong nồi lớn bập bùng đỏ rực.
Đang lúc chờ sủi cảo, mì chín, từ đầu phố chầm chậm xuất hiện một đoàn xe ngựa.
Đám xa phu, hộ vệ đi kèm nhìn qua đã biết không cùng đẳng cấp với đám dân cày họ.
Giờ này vẫn còn sớm, đường phố vắng hoe, tiếng động từ quán sủi cảo lập tức thu hút sự chú ý bên kia, nhưng đa phần người ta chỉ liếc mắt qua rồi đi thẳng.
Triệu Liên Hưng nhấp chén trà nóng, vừa uống vừa lặng lẽ đếm số xe hàng đi ngang qua phố.
Chỉ riêng xe lớn thôi đã gần hai chục chiếc, nhìn khí thế thế kia chắc chắn là ghé vào đại lữ quán rồi.
Khác hẳn với thương đội thực thụ, bọn họ chở chỉ mấy thứ vụn vặt như lương thực củi rơm, bán qua bán lại cho dân, lời lãi chẳng được bao nhiêu, cũng chẳng cần đóng thuế.
Những năm gần đây, triều đình thương dân, giảm thuế giảm má, dân nghèo sống cũng đỡ cực hơn nhiều.
Sủi cảo bưng ra, năm hán tử lập tức cầm đũa chờ sẵn. Đám còn lại chưa có mì thì nuốt nước miếng ừng ực, không ai buồn chuyện trò nữa, quay hẳn mặt dòm lom lom vào cái nồi đang nấu mì.
Bùi Hữu Ngoã bưng bát sủi cảo, thổi thổi vài cái, trước tiên húp một ngụm nước lèo nóng hổi.
Sủi cảo nước trong veo, điểm thêm mấy giọt dầu hành, lớp dầu mỏng trôi lơ lửng trên mặt nước, mùi thơm ngào ngạt khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Chẳng còn ai buồn chuyện trò nữa, chỉ còn lại tiếng húp sùm sụp và tiếng nhai sủi cảo rộn ràng vang lên.
Đợi đến khi bốn bát mì nước bưng ra, dù còn bốc khói nóng rẫy, cũng có người sốt ruột gắp ngay một đũa mì lớn nhét vào miệng.
Ông chủ quán đậy phần bột còn lại cẩn thận vào thau, cả nhà mới có dịp thở ra một hơi, tranh thủ chuẩn bị nồi ruột heo và các món xào mặn chay khác.
Trời vẫn còn mờ mịt, phía xa có người gánh đôi thùng nước đi lại, là đại nhi tử và tiểu nữ nhi của ông chủ.
Đại nhi tử tầm mười hai mười ba tuổi, tiểu nữ nhi chừng bảy tám tuổi, mỗi đứa bê một giỏ một giỏ rau khô, một giỏ củ cải.
Thấy khách đông ngay từ sớm, hai đứa nhỏ cũng không bối rối, việc ai nấy làm đâu vào đấy.
Đám dân cày ăn quen làm khỏe, đi đường vất vả, bụng dạ chẳng nhỏ bé gì. Một bát sủi cảo hay một bát mì sao mà đủ no.
Có người trong đoàn lừa la mở gói lương khô, mỗi người cầm thêm một hai miếng bánh gạo thô, vừa nhai vừa húp nốt bát nước lèo nóng hổi còn lại.
Đoàn lừa có đem theo lương khô, còn chuẩn bị cả bếp nồi, gạo mì và rau khô. Trong đoàn có hai người biết chút nấu nướng, kiêm luôn vai trò bếp núc.
Dọc đường từ phủ Yến Thu tới đây, bọn họ đều tự kiếm chỗ nhóm bếp nấu nướng, tự làm canh nóng cơm nóng, tiết kiệm hơn nhiều so với mua ăn dọc đường.
Có điều, hai người đầu bếp này dù sao cũng chỉ là tay ngang, nấu nướng khá hơn người thường một chút thôi, lúc này được ăn một bát sủi cảo nóng hổi, thơm lừng như thế này quả thực là cực kỳ khoái khẩu.