Dẫn đầu là một hán tử dắt con la cao to, râu ria xồm xoàm, quần áo vải thô nhưng vẫn hơn đám người kia một bậc, chẳng thấy miếng vá nào.
Lão nha dịch nhận lấy thẻ tre người hán tử đưa tới, giơ lên trước ngọn nến soi qua, nhìn rõ rồi tiện miệng hỏi: "Từ phủ Yến Thu đến đấy à?"
"Dạ, may mà chưa có tuyết, đi đường cũng coi như suôn sẻ." Người dân cày đáp lại mấy câu.
Lão nha dịch nghe vậy, cũng chẳng buồn nói nhiều. Kiểm tra hết thẻ tre chứng minh hộ tịch của từng người xong, ông ta xoay người về lại bàn, nhấc bút ghi chép.
Nước nóng trong nghiên mực đã nguội từ lâu, ông ta nhúng bút thử một chút, thấy mực chưa đông lại thì men theo ánh nến viết chữ.
Ghi chép xong xuôi mới cho qua cổng.
Hai xe chất đầy rơm, hai xe củi lửa, một xe than củi, mỗi xe đều do hai con súc vật kéo, lần lượt rẽ vào trấn Vân Tế.
Sáu con la lừa còn lại chở theo vài món hàng lặt vặt, hai hán tử dắt đi, bám theo sau mấy xe gỗ, lọc cọc tiến về phía trước.
Trời còn sớm, phố xá vắng hoe, chẳng thấy mấy bóng người qua lại, hai bên hàng quán cũng chưa có mấy nhà mở cửa, tĩnh mịch đến mức thi thoảng chỉ nghe vài tiếng ho khẽ từ cửa sổ ven đường vọng ra.
Muốn bán hết rơm củi than thì cũng phải đợi trời sáng, từng nhà từng cửa nhộn nhịp trở lại rồi mới rao hàng được.
Đoàn lừa la lặng lẽ tiếp tục đi, ánh sáng ban mai dần dần sáng hơn, rẽ qua góc phố, sang một con phố khác thì thấy đằng trước không xa có một sạp hàng đang dựng lên.
Người dân cày dẫn đầu Triệu Liên Hưng bước chân hơi khựng lại, suy tính trong bụng, rồi ngoái lại nói với đám người sau: "Đến nơi rồi, khỏi đi nữa, nghỉ chân ăn bữa sáng đi, bữa này ta bao."
"Được được!" Vừa nghe có ăn lại còn miễn phí, mấy người phía sau đồng thanh hưởng ứng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, quét sạch cái mệt mỏi rã rời vì đường dài và giá lạnh.
Tới trước sạp hàng, họ nhanh chóng dừng xe, buộc la lừa lại bên vệ đường.
Người nhà sạp hàng nghe tiếng động, vội vàng bày biện bàn ghế đâu vào đấy.
Chủ quán là một người nam nhân trung niên, thấy đoàn chín người tới gần liền cười hớn hở đon đả: "Mời mời, cứ ngồi thoải mái, ghế đủ, bàn cũng đủ, nước nóng đang nấu, trà chút nữa có ngay."
Mẹ già và phu lang của chủ quán buộc chặt tạp dề, vừa ngồi xuống là bắt đầu gói sủi cảo chay. Hai người động tác rất thuần thục, xúc nhân, cuộn, nắn, động tác nhanh gọn đẹp mắt.
Trước cái nồi lớn, cha ông chủ quán đang trong nhà đang nhóm lửa. Thấy có khách tới, ông liền hồ hởi gọi với sang hai tiếng, rồi vội vàng thêm củi vào dưới đáy nồi.
Lửa bùng lên, ánh sáng đỏ rực chiếu lên khuôn mặt già nua dày dạn sương gió của ông, khiến cả gương mặt rạng lên như hơ qua ánh hồng.