Chàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Bùi

Chương 1

Trời còn chưa sáng hẳn.

Làn sương trắng xóa giăng mờ khắp cánh rừng và dòng sông ngoài trấn, phủ lên mọi thứ, khiến cảnh vật trở nên nhạt nhòe khó phân biệt.

Cành cây trơ trọi, chỉ lác đác mấy chiếc lá khô bám lại trên đầu ngọn, chẳng có gió, những chiếc lá ấy lủi thủi rủ xuống, càng làm khung cảnh thêm tiêu điều lạnh lẽo.

Dần dần, vang lên tiếng vó ngựa lóc cóc, từ xa vọng lại, càng lúc càng gần, âm thanh mơ hồ rồi dần trở nên rõ ràng.

Hơn chục con la, lừa hoặc chở hàng hóa, hoặc kéo xe gỗ chất đầy, cúi đầu cặm cụi đi, thở phì phò từng luồng khói trắng ra từ mũi, lặng lẽ từng bước từng bước tiến về phía trước. Xe gỗ kéo theo kêu ken két không ngừng.

Bên trái bên phải đoàn lừa la đều có người đi kèm, trời rét căm căm, xe cộ chất đầy củi rơm.

Bảy tám người dân cày cắm cúi thúc đoàn đi tiếp, người thì cõng theo bọc chăn, người thì vác sọt tre hoặc tay nải to tướng, chẳng ai buồn nói cười.

Bánh xe quay tròn, lăn đều trên con đường đất tương đối bằng phẳng.

Có một bánh xe vướng mấy sợi rơm khô, theo vòng quay cứ thế cuốn vòng quanh, lúc lên lúc xuống.

Đợi mấy sợi rơm đó xoay xuống phía dưới, bỗng có một bàn chân mang đôi giày vải đen dày dặn từ bên cạnh đưa ra, kịp thời đạp lên rơm.

Bánh xe lăn tiếp, sợi rơm bị rút ra ngoài, không còn cuốn vòng quanh bánh xe nữa.

Người đi bên xe mặc kín mít, chân quấn xà cạp, miệng che khăn, đầu đội mũ bông vá víu che kín trán và tai, dây mũ buộc chặt dưới cằm, khoác áo bông màu nâu dày dặn, tuy có vá chằng vá đυ.p nhưng ấm áp.

Bùi Hữu Ngoã đan hai tay nhét trong tay áo, lưng hơi khom xuống, trước mặt chính là trấn Vân Tế rồi, đường cũng chẳng còn gấp gáp nữa, nhưng vì lạnh quá nên co rụt cả cổ.

Bàn chân vừa giẫm rơm dừng lại chốc lát rồi lại bước theo đoàn la lừa tiến về phía trước.

Tới cửa trấn.

Cổng thành đang mở, trời còn sớm, người ra vào chẳng có mấy ai.

Bọn nha dịch canh cổng thành thì hoặc ngồi trong chòi cỏ ba mặt chắn gió vừa ngáp vừa ngồi chờ, hoặc tụ tập nhấm rượu tán dóc, đợi tới giờ giao ca.

Nghe thấy tiếng vó ngựa và bước chân lục cục, một lão nha dịch nheo mắt ngó ra xa, đợi đoàn lừa tới gần thì quát một tiếng, cùng ba nha dịch trẻ hơn bước ra kiểm tra hàng hóa và giấy tờ tùy thân của từng người trong đoàn.

Nhìn đoàn lừa chất hàng đầy ắp, nhưng hàng hóa cũng chỉ là rơm khô, củi lửa, than củi, thuốc khô với vài món da lông vụn vặt, toàn là mấy thứ tầm thường của dân buôn nhỏ gom lại.