Tạ Uyên Thần không nói gì, cũng không đẩy ra. Anh để mặc Trình Giao đeo bám như vậy, chỉ đưa mắt lạnh lẽo nhìn Uyển Tịch.
Tiếng giày da, tiếng giày cao gót cùng vang lên xa dần cho đến khi khuất hẳn.
Cô vẫn cúi đầu, ngón tay siết chặt chiếc áo trong thau. Cái lạnh buốt từ đất đá thấm lên tận xương.
---
Sáng hôm sau, toàn bộ khu Đông xôn xao.
Một mệnh lệnh từ Tạ Uyên Thần đích thân truyền xuống: Từ hôm nay, Dư Uyển Tịch dọn khỏi phòng cũ. Chuyển lên tầng ba làm người hầu riêng.
Đám người hầu ngơ ngác.
Tầng ba từ lâu đã không cho ai bước lên, ngoại trừ người quét dọn hành lang định kỳ. Dù là ba vị phu nhân thì cũng không ai được phép đặt chân vào phòng ngủ chính, càng không nói tới gần căn phòng bị niêm phong cuối hành lang.
Giờ lại có người như Dư Uyển Tịch được lên tầng ba, còn trở thành người hầu riêng?
Trình Giao nổi trận lôi đình trong phòng, đập vỡ ba chiếc bình cổ. Gương mặt cô ta méo mó vì tức tối:
“Con tiện nhân đó rốt cuộc dựa vào cái gì? Chỉ quỳ một buổi là được thăng cấp?”
Không ai dám trả lời.
Tầng ba có ba gian chính: phòng ngủ chính của Tạ Uyên Thần, thư phòng riêng, và một căn phòng cấm luôn khóa kín nằm cuối hành lang. Ngoài ra còn hai gian phụ, một gian dùng làm phòng trà và một gian trống nằm ngay đầu cầu thang. Mỗi gian đều bài trí tỉ mỉ, lặng lẽ mang hương vị xa xưa.
Uyển Tịch đứng trước cầu thang, nhìn lên tầng ba phủ trong ánh sáng nhàn nhạt. Cô không biết vì sao anh để cô ở đây, càng không biết ý nghĩa gì trong sự cho phép đặc biệt ấy.
Chỉ là khi bước chân lên từng bậc, cô cảm nhận được một thứ gì đó dần chuyển động trong im lặng. Như thể, thời gian đã bắt đầu quay ngược về một đoạn ký ức nào đó — từng bước, từng hơi thở.
Và ngay giây phút cánh cửa phòng ngủ anh bật mở trước mặt cô, giọng nói trầm thấp kia vang lên phía sau lưng:
“Căn phòng cuối hành lang, không được chạm vào. Những chỗ còn lại… dọn sạch.”
Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Vẫn là ánh nhìn lạnh lẽo như gió đêm, nhưng lần này lại có một thoáng gì đó như đang… dò xét, hoặc nhớ nhung.
Cô cúi đầu đáp:
“Vâng.”
Tạ Uyên Thần nhìn cô bước vào, không nói thêm lời nào. Cánh cửa sau lưng anh khẽ khép lại, chia đôi không gian tĩnh lặng.
Mà trong cõi tĩnh lặng ấy, một lần nữa, có thứ gì đó khẽ rung lên.
---
Từ ngày Dư Uyển Tịch dọn lên tầng ba, thì dinh thự như yên tĩnh hẳn. Không phải vì chẳng ai nói gì, mà là vì ai cũng đang dè chừng.
Tầng ba xưa nay cấm người lên, giờ lại phá lệ vì một nữ hầu vừa mới được điều tới. Chẳng ai dám hỏi lý do, nhưng ánh mắt thì đã sớm đầy ngờ vực.
Tạ Uyên Thần vẫn như thường lệ rời phủ từ sáng sớm, trở về vào đêm muộn. Mỗi khi trở lại thì anh chỉ yên lặng liếc nhìn cánh cửa thư phòng của mình, cũng là nơi Uyển Tịch đang quỳ lau từng phiến gỗ bóng loáng dưới sàn, rồi bước qua.
Nhưng đêm hôm ấy, anh lại bất ngờ quay lại.
Sau khi lau xong chỗ bàn làm việc trong thư phòng Uyển Tịch vừa định đứng dậy thì thấy bóng áo đen quen thuộc đổ dài trên sàn. Cô hơi khựng lại, cúi đầu thật thấp.
“Lúc lau bụi, không kiểm tra được cả bên dưới bàn à?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên, không quá cao nhưng đủ để từng âm đè lên lòng ngực.
Uyển Tịch xoay người, nhìn theo hướng anh chỉ. Quả thật dưới chân bàn còn sót một lớp bụi mỏng.
“Là tôi sơ suất, xin lỗi ngài.”
Tạ Uyên Thần không trả lời. Anh chỉ bước đến gần, từng bước một chậm rãi như con mèo rình mồi. Khi chỉ còn cách một sải tay, anh bỗng cúi người, đưa tay phủi lớp bụi ấy đi, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Ngẩng đầu.”
Uyển Tịch vẫn quỳ gối như cũ. Cô chần chừ một giây rồi nghe lời ngẩng lên. Trong ánh sáng lặng lẽ của đèn trúc, đôi mắt cô trong veo, lặng yên như mặt hồ.
Tạ Uyên Thần nhìn chằm chằm gương mặt ấy. Ánh mắt rơi xuống khóe môi có lúm đồng tiền nhạt khi mím nhẹ, đến vết trầy trên cổ tay vì lau dọn cả ngày, rồi lại dừng lại nơi đôi mắt không một chút tránh né.
“Tầng ba này,” Anh nói khẽ: “Không cần dọn quá sạch. Bẩn một chút cũng chẳng sao.”