Nhất Niệm Vô Phương

Chương 8: Bẫy (8)

Trình Giao thong thả bước lướt qua. Nhưng trước khi rời đi cô ta lại dừng lại một giây, ghé sát bên tai Uyển Tịch thì thầm: “Trông cô ngoan thật đấy. Nhưng ngoan quá... đôi khi lại khiến người ta nhanh chán lắm.”

Nụ cười trên môi cô ta nhếch lên càng cao hơn. Váy áo lay động trong gió, mang theo cả mùi hương lạ lẫm không thuộc về Trình Giao.

Uyển Tịch vẫn đứng im không phản ứng. Chỉ có ngón tay siết lại thật chặt.

---

Dư Uyển Tịch chuyển qua khu Đông đã được hai ngày. Phòng của cô không lớn, vật dụng cơ bản đầy đủ. Quả không hổ là dịnh thự lớn nhất khu thương hội, trong phòng còn có cả một phòng tắm nhỏ. Phòng của A Tình và dì Vi sát bên, kế tiếp là phòng bếp.

Trong hai ngày này không thấy Tạ Uyên Thần xuất hiện. Uyển Tịch cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Khu Đông yên ắng nhưng không hề dễ thở. Nhị phu nhân Trình Giao nhanh chóng biến sự yên tĩnh thành ngột ngạt.

Mỗi ngày cô ta đều có lý do để sai bảo: Khi thì bình hoa bị kê lệch, lúc thì khăn trải bàn không vừa mắt, có khi đơn thuần chỉ vì cô đứng không đúng chỗ. Mọi việc tuy nhỏ, nhưng cứ dồn dập như thể dù cô có thở thôi thì đó cũng là một việc sai vậy.

“Cô nghĩ mình là ai mà được ở đây hả? Con hầu như cô cũng muốn leo lên đầu người khác à?”

“Bàn tay thô thế kia mà cũng dám pha trà cho Đại phu nhân?”

“Khăn chỗ này gấp lại, chỗ kia còn nhăn, mắt cô là để trưng chắc?”

Dư Uyển Tịch không đáp lại lời nào. Mỗi câu nặng nhẹ như gió lạnh quất qua, chỉ để lại chút tê buốt trên da thịt chứ không đủ làm cô rướm máu. Cô chỉ siết chặt ngón tay hơn một chút, rồi cúi đầu tiếp tục lau bàn, thay nước, sắp khăn.

Trình Giao không nói ra, nhưng trong ánh mắt đầy ngờ vực kia là một nỗi bực bội khó gọi thành tên. Ở Uyển Tịch có một thứ gì đó khiến cô ta thấy... bất an. Khi thì là khí chất lạnh nhạt khiến người khác khó đoán... như đại phu nhân. Khi thì là giọng nói mềm dịu bất ngờ, thứ từng khiến Tạ Uyên Thần phải ngoảnh đầu. Khi thì lại là lúm đồng tiền nơi má, thứ mà Tam phu nhân khiến ngài ấy phải tốn kém biết bao nhiêu để được nhìn thấy.

Từng nét một, lẻ tẻ và không rõ ràng, nhưng khi dồn vào một người lại khiến Trình Giao thấy khó chịu đến nghẹt thở.

Trời sẩm tối, mưa lất phất lăn dài trên mái ngói cổ kính, từng giọt rơi tí tách như dồn nén.

Trong sân sau khu Đông, Dư Uyển Tịch đang quỳ trên nền đá lạnh. Bên chân cô là đống quần áo ướt sũng, nồng mùi thuốc nhuộm. Làn da trắng nơi bàn tay sưng đỏ do nước lạnh.

Trình Giao khoanh tay đứng phía trên, môi nhếch một nụ cười đầy thỏa mãn: “Làm không xong thì cứ quỳ ở đó mà làm cho tới khi nước trong lại đi.”

Cô ta mặc một bộ sườn xám màu hồng đào ôm sát, tóc buông lơi thướt tha. Vừa nói vừa cố ý bước qua sát bên Uyển Tịch, đầu ngón chân đá nhẹ vào thau nước làm nước lạnh buốt bắn tung lên mặt.

Uyển Tịch không nói, chỉ cúi đầu tiếp tục vừa quỳ vừa giặt. Gương mặt tĩnh lặng không một tia phản kháng.

Ngay lúc ấy, tiếng giày da vang từ hành lang đá dài vọng tới.

Trình Giao sững người, mắt sáng lên một tia mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại.

Tạ Uyên Thần đang từ sân trước chậm rãi bước vào.

Anh mặc áo choàng dài màu đen, viền gấm bạc thêu hình long vân. Ánh mắt thâm sâu, sắc lạnh không cảm xúc. Khi tầm mắt lướt tới cô gái đang quỳ dưới đất kia, bước chân anh khựng lại một thoáng.

Trình Giao nhanh chóng rảo bước đến bên anh, cố ý vòng tay ôm lấy cánh tay áo anh, đầu dựa nhẹ vào vai như vô tình. Cô ta cất giọng nũng nịu: “Ngài về rồi à? Em nhớ ngài muốn chết…”

Uyển Tịch khẽ ngẩng đầu, vừa kịp thấy cảnh đó.

Trình Giao như cố ý, còn ngả vào lòng Tạ Uyên Thần, cười ngọt ngào: “Ngài vừa về đã ra đây tìm em rồi à?"