Đại phu nhân hơi nhướng mày: “Bỏ cả phân khu sao? Giao cho ai quản?”
“Không cần quản.” Anh quay đi, giọng vẫn đều đều: “Tôi tự giữ.”
Lời vừa dứt, bước chân đã xa dần nơi hành lang lát đá. Hơi sương buổi sớm bám đầy vạt áo anh, lạnh đến gai người.
Đại phu nhân khựng lại.
Phía sau, Dư Uyển Tịch vẫn đứng yên bên bàn trà. Chén sứ trong tay cô khẽ rung, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu.
Sau khi bóng lưng người đàn ông đã khuất hẳn, căn phòng trà lại chìm vào tĩnh lặng. Đại phu nhân nâng chén sứ lên nhấp một ngụm, ánh mắt chậm rãi dừng lại trên gương mặt đang cúi nhẹ kia.
Dư Uyển Tịch không phải kiểu nhan sắc khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy nguy hiểm. Cô lặng lẽ, ngoan ngoãn, biết tiến biết lùi, ngay cả dáng đứng cũng không có lấy một phần tự cao. Nhưng chính cái sự lặng lẽ ấy... lại khiến người ta không thể không nhìn lần hai.
Ánh sáng buổi sớm ngoài sân len vào, hắt lên làn da trắng như sứ mỏng của cô. Đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp bóng. Mỗi cử chỉ đều nhẹ nhàng, cẩn thận đến mức gần như mềm yếu. Là kiểu khí chất khiến đàn ông vô thức muốn nâng niu bảo vệ hoặc là... ức hϊếp đến nức nở ở trên giường.
Đại phu nhân âm thầm quan sát, thong thả đặt chén trà xuống.
Cô ta từ tốn hỏi: “Tôi nghe nói... hôm qua cô định rời đi?”
Uyển Tịch không trả lời ngay. Trong mắt cô thoáng một tia bối rối rồi tan biến. Cô đáp nhỏ: “Chỉ là một ý nghĩ nhất thời thôi ạ. Sau đó tôi đã hiểu là mình sai.”
“Hiểu?” Đại phu nhân mỉm cười, nhưng đáy mắt không hề nhu hòa: “Hay là có người khiến cô không thể đi?”
Uyển Tịch cúi đầu, ngón tay siết nhẹ tà áo.
“Tôi không thích người giỏi giả vờ.” Đại phu nhân nhấc chén trà lên, lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo mũi dao sắc lẻm: “Cô nghĩ vì mình có lúm đồng tiền giống Diêu Cẩm Vân, có khí chất dịu dàng là có thể khiến một người như Uyên Thần mềm lòng à?”
Dư Uyển Tịch thầm chấn động trong lòng, nhưng vẫn không ngẩng đầu. Một giây sau, cô thưa khẽ: “Tôi không dám có ý đó. Nhưng dù người có tin hay không... tôi chưa từng muốn quyến rũ ngài ấy.”
Đại phu nhân cười nhạt, không nói thêm. Cô ta đặt chén trà xuống bàn, tiếng sứ chạm khay vang lên rất khẽ. Một lúc sau, cô ta thản nhiên ra lệnh: “Vậy từ hôm nay, cô chuyển qua hẳn khu Đông đi.”
Uyển Tịch ngẩng đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc: “Phu nhân...”
“Đây là ý của Uyên Thần.” Đại phu nhân ngắt lời, giọng không cho phép phản đối: “Tôi cũng không thể trái lời anh ấy.”
Uyển Tịch cắn môi. Rất lâu sau, cô cúi đầu đáp: “Dạ, thưa phu nhân.”
---
Khi rời khỏi gian phòng trà, mặt trời vừa nhô khỏi rặng cây phía xa, ánh nắng đầu ngày mỏng như sương, nhuộm lớp vàng nhạt lên hành lang. Dư Uyển Tịch bước ra, ánh mắt vẫn còn vương chút mông lung sau cuộc trò chuyện với đại phu nhân.
Vừa xoay người, cô bỗng khựng lại.
Nhị phu nhân Trình Giao đứng ngay phía đầu cầu thang tầng 2. Mái tóc dài uốn lọn vẫn còn chưa chải lại, chỉ buộc hờ bằng dải ruy băng đỏ thẫm. Váy ngủ lụa mỏng khoác hờ bên ngoài, không đủ che đi dấu vết mập mờ loang lổ từ cổ xuống xương quai xanh, cả nơi cổ tay cũng có dấu ấn mơ hồ như bị ghì chặt.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Uyển Tịch thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng cúi đầu, tránh đi ánh nhìn ấy.
Trình Giao khẽ bật cười, không lớn, nhưng đầy ẩn ý. Cô ta chậm rãi bước xuống, từng bước nhẹ như mèo vờn mồi, cố tình dừng lại khi chỉ còn cách Uyển Tịch một khoảng tay.
“Cô là người mới à?” Giọng Trình Giao ngọt như đường phèn, nhưng mang theo chút gì đó sắc như gai: “Mới sáng sớm mà đã đến đây rồi.”
Dư Uyển Tịch vẫn cúi đầu lễ phép: “Dạ. Tôi vừa được gọi đến hầu đại phu nhân pha trà. Bây giờ đang định trở về phòng thu dọn một ít đồ.”
“Ồ…” Trình Giao gật gù, rồi nghiêng đầu liếc một cái đầy ẩn ý: “Sang bên này phải không?”
Uyển Tịch hơi ngẩng lên, bắt gặp nụ cười mỉa mai nơi môi Trình Giao, cũng thấy rõ hơn dấu vết còn lưu lại trên chiếc cổ trắng mịn kia.
Cô rũ mắt đáp một tiếng: "Dạ."