Không một lời báo trước, anh kéo mạnh cô ta vào lòng, môi hạ xuống mυ'ŧ chặt lấy xương quai xanh như muốn để lại dấu ấn.
Trình Giao giật mình. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cô ta liền ngoan ngoãn ngẩng cổ lên, vòng tay qua cổ anh.
Anh không nhìn cô ta. Đôi mắt sâu thẳm vẫn phủ lớp sương lạnh, như đang xuyên qua thân thể mềm mại này để nhìn về một người khác.
Từng lớp vải bị đẩy xuống, từng dấu hôn dày đặc để lại trên làn da trắng muốt. Không hề có màn dạo đầu ướŧ áŧ người đàn ông đã tiến thẳng vào.
Kích cỡ quá lớn làm Trình Giao bị đau bật ra tiếng rên khẽ. Nhưng người đàn ông trước mặt không hề có lấy một tia mềm lòng hay âu yếm. Mỗi một động tác của anh vừa thô bạo vừa lạnh lùng, tựa như công cụ phát tiết được lập trình sẵn. Không có tình cảm, chỉ có áp chế.
“Gọi tôi.” Anh thấp giọng ra lệnh.
“Uyên Thần…”
“Không phải.” Anh khựng lại, ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm đến đáng sợ.
Trình Giao run rẩy, nhưng vẫn cố mím môi, vờ ngây dại gọi lại một lần nữa: "Anh trai... ưʍ..." Lần này mềm hơn, yếu hơn, như có chút sợ hãi của một con thỏ trắng ngây thơ.
Đúng như anh muốn.
Tạ Uyên Thần cười khẽ, một tiếng cười không rõ là thỏa mãn hay khinh miệt. Cánh tay anh siết chặt lấy eo người phụ nữ trong lòng, cúi đầu vùi vào hõm vai cô ta. Mùi hương phấn nhẹ nhàng phảng phất, nhưng không khiến lòng anh dịu đi chút nào.
Càng lúc càng kịch liệt, như thể đang dày vò chính mình.
Trong bóng tối, anh lặp đi lặp lại một cái tên đã thành nghiện: “Uyển Uyển…”
---
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, sương sớm như tơ mỏng phủ khắp hành lang khu Đông. Lúc kim đồng hồ vừa chạm mốc năm giờ, Dư Uyển Tịch đã đứng trước cửa phòng trà của đại phu nhân. Cô mặc một bộ váy đồng phục màu xám giản dị, tóc búi gọn, đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng đại phu nhân vang lên từ trong phòng, không cao nhưng đủ khiến người ta lập tức răm rắp nghe theo.
Dư Uyển Tịch cúi đầu, đẩy cửa bước vào.
Phòng trà tĩnh lặng, hương mộc lan khô thoang thoảng trong không khí. Trên chiếc bàn gỗ lim đặt sẵn bộ ấm trà Tử Sa. Nước trong ấm đã sôi, đang chờ tay người pha.
“Có biết pha trà không?”
“Dạ biết.”
Dư Uyển Tịch rửa ấm, tráng chén, từng động tác đều nhẹ nhàng chuẩn mực. Ngón tay cô lướt qua nắp ấm, ánh mắt rũ xuống, ngoan ngoãn mà điềm tĩnh.
Đại phu nhân ngồi nghiêng người trên ghế, vừa thưởng hương trà vừa liếc nhìn người trước mặt. Trong mắt cô ta là sự đánh giá kín đáo, khó phân định là hài lòng hay bất mãn.
Chỉ đến khi tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngoài cửa, không khí trong phòng mới thoáng rung động.
Tạ Uyên Thần xuất hiện trong bộ âu phục màu xám đậm, sắc mặt lạnh như sương. Anh dừng lại một khắc nơi ngưỡng cửa, ánh mắt lướt qua bàn trà rồi dừng lại trên người Dư Uyển Tịch.
Cô vẫn cúi đầu, không nói, không nhìn anh, chỉ dâng chén trà nóng bằng hai tay lên cho đại phu nhân.
“Nước nóng, xin phu nhân cẩn thận.” Cô nói khẽ.
Tạ Uyên Thần nheo mắt. Một câu quan tâm như thật, nhưng không dành cho anh. Cô gái này, từ lúc đứng trong sân nhỏ đến giờ, chưa từng nhìn thẳng vào anh một lần.
“Dậy sớm vậy?” Anh cất giọng, không lạnh không nóng, cũng không biết là đang hỏi ai.
Dư Uyển Tịch đương nhiên không đáp.
Tô Minh Uyển gật đầu, sau đó lên tiếng: “Em gọi người mới đến dạy lễ nghi pha trà cho đúng mực. Mấy đứa nhỏ ở khu Tây dạo này lười nhác quá.”
Tạ Uyên Thần không tiếp lời, ánh mắt chuyển từ Dư Uyển Tịch sang chén trà đang bốc khói.
Chốc lát sau, anh nói như thể chỉ là tùy hứng: “Chuyển cô ấy qua khu Đông đi.”