Nhất Niệm Vô Phương

Chương 5: Bẫy (5)

Trong thư phòng ở tầng hai đèn vẫn sáng. Ánh sáng ngả vàng chiếu lên tấm bản đồ trải rộng trên bàn, hằn bóng người đàn ông cao gầy đang đứng dựa khung cửa sổ.

Tạ Uyên Thần kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Đầu lọc cháy đỏ chưa từng được đưa lên môi. Mùi thuốc âm ẩm lẩn quẩn trong không khí, như thứ ký ức đã mục nát nhưng vẫn chưa chịu tan.

Gió đêm thổi tung rèm cửa. Tiếng rèm lụa va vào gỗ vang nhè nhẹ, nhưng không át nổi âm thanh lật hồ sơ đều đặn sau lưng anh.

Người thư ký ngồi cách xa mấy bước, thận trọng phân loại những tờ trình mới từ khu Nam gửi tới.

“Cô ấy không chịu nổi ba ngày.”

Giọng Tạ Uyên Thần rất khẽ, như một câu độc thoại. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bóng người nhỏ nhắn đang thu mình trong sân nhỏ phía Nam.

Người thư ký khựng lại một giây, nhưng không lên tiếng. Hắn biết ông chủ không thật sự cần ai đáp lời. Đó là một loại tự thoại để gặm nhấm hoặc để biện minh, chẳng ai rõ nữa.

Tạ Uyên Thần chậm rãi quay lại bàn, rót cho mình một chén trà nguội ngắt. Ngón tay anh khẽ chạm vành sứ, cử động chậm đến bất thường.

“Họ đều nói cô ấy rất ngoan.” Anh cười nhẹ, không có chút ý vị vui đùa nào trong giọng nói: “Lúc mới vào, ngoan đến mức khiến người ta tưởng là búp bê.”

Thư ký im lặng không dám động.

“Nhưng búp bê sẽ không trèo tường bỏ trốn.”

Chén trà rơi xuống sàn. Âm thanh vỡ vụn vang lên, như tiếng rạn nứt của một vết nứt đã có sẵn từ lâu.

Anh nhìn mảnh sứ văng ra trên thảm. Im lặng một lúc, rồi anh bất chợt hỏi: “Tô Minh Uyển nói gì với cô ấy?”

“Dạ... không rõ, nhưng sau buổi nói chuyện đó thì cô Dư có dọn đồ định rời đi nhưng bị chặn lại ở cổng phụ.”

“Không ai nói với cô ấy rằng mình bị theo dõi từng bước sao?” Anh ngửa đầu cười khẽ: “Ngây thơ thật đấy. Hay là giả vờ ngây thơ nhỉ?”

Giọng nói kia trầm thấp nhưng lạnh như thép. Không ai biết câu hỏi đó là dành cho thư ký, hay chính bản thân anh.

Một lát sau, Tạ Uyên Thần phất tay: “Bảo Dì Vi, đừng dọa cô ấy quá. Nếu cô ấy còn muốn thử lần nữa thì... cứ để thử.”

“Thưa ngài, để thử?”

“Phải.” Anh rót trà lần nữa, lần này có thêm một chút nước nóng từ ấm đồng: “Tôi muốn xem, con rối biết phản kháng... thì đến khi bị đập nát, nó sẽ phát ra tiếng gì.”

Thư ký rùng mình.

“Và đừng quên...” Giọng Tạ Uyên Thần hạ thấp, như tan vào hơi trà đang bốc lên: “Cô ấy là của tôi. Dù là một mảnh xương, cũng không ai được phép nhặt.”

---

Khuya muộn, Tạ Uyên Thần một mình lên lầu ba. Nơi đây từ rất lâu đã chẳng ai dám lui tới.

Anh bước vào một căn phòng nhưng không bật đèn. Trong bóng tối, anh vẫn có thể nhận ra từng chỗ. Bởi vì bài trí của nó giống hệt căn phòng năm xưa. Tấm rèm cửa ren, chiếc ghế gỗ đặt cạnh giá sách, lọ hoa cúc khô bên cửa sổ.

Mọi thứ đều được giữ nguyên như ký ức. Chỉ khác là, ký ức đã chết từ lâu. Chỉ còn anh... vẫn cứ sống như một kẻ đang đi giữa tang lễ của chính mình.

Bàn tay đặt lên chiếc trâm bạc cũ đặt trong ngăn kéo. Cây trâm đã gãy, phần đầu hơi cong. Anh đã nhặt được nó trên vũng máu lạnh của mẹ, trong một đêm không trăng không sao.

Anh siết chặt nó cho đến khi đầu ngón tay bật máu.

“Dư Uyển Tịch.”

Cái tên đó bật ra từ kẽ răng như một lời nguyền.

“Em nợ tôi, nợ nhiều hơn cả những gì em từng nghĩ đến đấy. Đừng mơ tưởng bỏ đi.”

---

Phòng của Nhị phu nhân nằm ở cuối dãy tầng hai, cách thư phòng của Tạ Uyên Thần đúng một hành lang dài. Đèn vẫn sáng, hương thơm dịu nhẹ lan ra tận ngoài cửa.

Trình Giao ngồi trước gương, mái tóc đen óng xõa bên vai. Áo ngủ lụa mỏng manh như lớp sương phủ lên da thịt. Nghe tiếng bước chân cô ta lập tức đứng dậy, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn chờ mong.

“Ngài...”

Câu chào chưa kịp thốt thành tiếng thì Tạ Uyên Thần đã sải bước vào, đóng sập cánh cửa sau lưng lại.