Nhất Niệm Vô Phương

Chương 4: Bẫy (4)

Phòng trà phía Đông luôn sáng đèn đến khuya, nhưng hôm nay lại chỉ thắp một ngọn đèn l*иg vàng nhạt treo bên hiên. Ánh sáng nhẹ như sương, phủ lên nền đá mờ ảo.

Dư Uyển Tịch được dẫn vào qua cửa sau. Người hầu không nói một lời, chỉ cúi đầu lui ra ngay khi cô bước vào.

Căn phòng rất yên tĩnh. Mùi trà quế thoảng trong không khí, thanh thanh ngòn ngọt, vừa dễ chịu vừa khiến người ta đề phòng.

Tô Minh Uyển đang ngồi chờ sẵn bên chiếc bàn thấp gần cửa sổ. Ánh đèn hắt lên làn da trắng nõn của cô ta, tạo ra một vẻ dịu dàng đằm thắm.

Cô ta mặc một chiếc sườn xám lụa xám tro, cài trâm ngọc châu. Đôi mắt dài hơi cụp, ánh nhìn mơ hồ như chẳng đặt ở ai, lại giống như thấu suốt mọi chuyện.

Dư Uyển Tịch rũ mắt.

Tô Minh Uyển rót trà, động tác rất từ tốn, như thể đang thưởng thức một điệu múa quen thuộc.

Sau một lúc, cô ta mới cất lời: “Cô là người mới, nhưng rất ngoan. Biết cúi đầu đúng lúc, biết giữ im lặng đúng chỗ.”

Dư Uyển Tịch khẽ mím môi, không dám đáp lời.

Tô Minh Uyển mỉm cười, tay vẫn đặt lên ấm trà: “Cô biết tôi là ai không?”

“... Dạ đại phu nhân.”

“Ừ.” Cô ta gật đầu: “Tôi là người đầu tiên vào dinh thự này. Cũng là người đầu tiên biết Uyên Thần ghét nhất điều gì.”

Câu nói đó như một nhát dao lướt qua không khí.

Dư Uyển Tịch ngẩng lên, bất giác nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện. Nhưng đôi mắt kia lại chỉ phản chiếu hình ảnh của chính cô, không chút gợn sóng.

“Uyên Thần không thích ai giấu giếm.” Cô ta nhấc tách trà lên, ngón tay mảnh khảnh chạm vào thành chén: “Nhưng lại càng không thích ai nói dối một cách quá vụng về.”

Trái tim Dư Uyển Tịch nén lại trong l*иg ngực.

Tô Minh Uyển nhấp một ngụm trà, từ tốn nói tiếp: “Tôi không hỏi cô là ai. Nhưng nếu đã được ở lại đây, thì đừng để bản thân trở thành một quân cờ thừa thãi. Uyên Thần không giữ lại những thứ không cần thiết.”

Dư Uyển Tịch cúi đầu thật thấp: “... Tôi hiểu rồi ạ.”

Tô Minh Uyển buông tách trà, đứng dậy, động tác rất nhẹ: “Phòng tôi thiếu người pha trà buổi sáng. Từ mai, cô qua đây lúc năm giờ. Đừng đến muộn.”

Nói rồi cô ta quay người, bóng lưng thướt tha khuất sau tấm rèm lụa. Dư Uyển Tịch ngồi yên rất lâu. Trong lòng như có một sợi dây vô hình vừa siết chặt lại, từng vòng, từng vòng.

Dư Uyển Tịch rời phòng trà bằng lối sau. Trong đầu chỉ còn vang vọng câu nói cuối cùng của Tô Minh Uyển. Không khí đêm mát lạnh, nhưng lòng cô nóng ran. Bóng tối trải dài khắp hành lang, đèn tường leo lét như mắt người âm thầm theo dõi.

Dư Uyển Tịch về phòng lấy chiếc túi vải nhỏ, dọn đồ của mình rồi lặng lẽ vòng qua tiểu viện, men theo con đường lát đá dẫn ra cổng phụ. Chỗ này nằm phía sau vườn, bình thường chỉ dùng để tiếp hàng hóa, giờ phút này lặng ngắt.

Cô nhẹ bước, len lén áp sát bức tường gạch phủ rêu, định trèo lên bệ đá gần đó thì tiếng quát vang lên.

“Một bước nữa, bắn cảnh cáo.”

Tiếng khóa súng vang lên lạch cạch.

Dư Uyển Tịch cứng người. Từ bóng tối, hai người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra. Một người tay cầm đèn pin dầu, người còn lại rõ ràng có súng lục đeo bên hông.

“Cô là người mới phải không?” Một người hỏi, giọng lười nhác nhưng đầy cảnh giác: “Không biết quy tắc à? Sau giờ giới nghiêm, không ai được ra khỏi cổng.”

Cô bị áp giải về nhà chính. Dì Vi quản sự đã đợi sẵn trong sảnh nhỏ, tay cầm sổ ghi tên nhân công.

“Cô gái à.” Bà ta nói, giọng không nặng không nhẹ: “Trong dinh không giữ người, nhưng cô không đi được đâu.”

Dư Uyển Tịch mím môi không nói.

Dì Vi đưa ra một chiếc phong bì dán kín: “Căn cước, thẻ thông hành, giấy xác nhận thân phận vùng chuyển đến... đều nằm trong tay tôi từ ngày cô bước vào đây. Cô có biết, thời buổi này không giấy không tờ, ra đường không khác gì tội phạm đào ngũ không.”

Dư Uyển Tịch siết tay, hít sâu một hơi.

Bà ta bước lại gần, vỗ vỗ vào tay cô: “Cô còn trẻ, ngoan ngoãn làm việc thì không ai làm khó cô cả. Trong ba tháng, nếu cô biểu hiện tốt, thì tôi có thể giúp cô xin lại. Khi đó... cô muốn đi đâu cũng được.”

Dư Uyển Tịch đứng bất động giữa sảnh, bàn tay siết chặt, các đốt ngón trắng bệch. Môi cô mím lại đến bật máu, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có thể cúi đầu, khẽ gật.