Vườn Tây yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió khẽ lay từng cánh lá.
Sau khi xong hết công việc buổi sáng, Dư Uyển Tịch ngồi trên băng ghế đá. Tay cô còn dính chút bụi nước, ánh mắt dõi theo đàn cá lặng lờ bơi dưới hồ.
Ánh nắng chiều tà xuyên qua tán cây, hắt lên nền đá một mảng sáng ấm như nhung. Và chính lúc đó, một bóng người xuất hiện ở lối rẽ cuối hành lang. Bước chân vững chãi, âm thanh gần như hòa vào tiếng gió.
Dư Uyển Tịch quay đầu lại.
Người đàn ông đó mặc áo choàng đen dài, vai rộng, dáng người cao ngất. Khuôn mặt anh đẹp đến mức khiến người ta khó phân biệt được là người hay yêu. Nét mặt không biểu cảm nhưng mang theo uy lực vô hình. Đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng mảnh, ẩn dưới là tia nhìn như xuyên qua da thịt người đối diện, lạnh lùng mà sức xuyên thấu.
Tạ Uyên Thần!!!
Dư Uyển Tịch đứng bật dậy, sau đó vội cúi đầu theo phản xạ.
Không khí quanh cô như bị rút cạn.
Tạ Uyên Thần dừng bước nhìn cô. Đôi mắt không rõ cảm xúc, chỉ khẽ nheo lại như đang đánh giá: "Người mới à?"
Dư Uyển Tịch nắm chặt vạt áo, không dám ngẩng đầu lí nhí đáp: "... Vâng ạ."
Tạ Uyên Thần hơi nghiêng đầu, nhìn cô thêm vài giây rồi thản nhiên bước qua. Chỉ để lại mùi hương trầm nhàn nhạt lẫn trong gió.
Ánh mắt của anh rời đi như chưa từng dừng lại. Nhẹ tênh. Nhưng trái tim Dư Uyển Tịch thì không chịu nổi dù chỉ là cái nhẹ như thế.
Cô đứng nguyên tại chỗ rất lâu. Đến khi bước chân anh đã khuất hẳn sau hành lang rợp bóng, cô mới chậm rãi thở ra.
Đêm đó, cô lặng lẽ đến tìm dì Vi quản sự.
“Thưa dì, tôi muốn xin nghỉ.”
Dì Vi đang cúi đầu ghi chép thì thoáng ngẩng lên. Bà ta không bất ngờ nhưng cũng không vội phản ứng: “Vì sao?”
Dư Uyển Tịch cụp mắt, tay đặt trên gấu áo: “Tôi nghĩ mình không phù hợp... ở lại nơi này ạ.”
Bà ta khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Cô gái, nơi này không phải chỗ ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Ngừng một chút, bà ta nói tiếp: “Chỉ cần một nét bút của chủ nhân là tên cô sẽ biến mất khỏi hồ sơ.” Bà ta ngước mắt: “... Người cho cô vào đây, chính là ngài ấy.”
Câu nói như một lưỡi dao cắm vào tim. Dư Uyển Tịch không nói nên lời.
Gió đêm thổi qua khe cửa, mang theo hơi thở lạnh lẽo từ hồ nước.
Dư Uyển Tịch bước ra ngoài, đôi giày lún nhẹ trong sỏi. Từng bước chân trở nên nặng nề. Trong đầu cô vẫn quanh quẩn một ý nghĩ: Tạ Uyên Thần biết. Anh đã nhận ra cô. Và vẫn để cô ở lại.
Dư Uyển Tịch trở về phòng mình. Khi khép cửa lại, cô đứng tựa vào cánh cửa một lúc rất lâu, bàn tay run rẩy.
Cô vội bước tới chậu nước rửa mặt. Tuy nước đã lạnh, nhưng cô vẫn cúi xuống vốc một nắm áp lên gò má. Hơi lạnh như kéo cô khỏi nỗi mơ hồ trong lòng.
Cô nhớ rõ ánh mắt anh hôm nay. Nó trầm tĩnh như mặt hồ yên ả.
Anh đã không chất vấn, không lật mặt mà để cô ở lại.
Cô siết chặt mép bàn. Không được. Cô không thể để mình bị dẫn dắt như vậy.
Phải chủ động. Phải tìm cách ra khỏi đây trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.
Nhưng ngay lúc cô vừa nghĩ đến chuyện đó thì một tiếng gõ cửa vang lên.
“Người mới, theo tôi. Đại phu nhân muốn gặp cô.”
Dư Uyển Tịch giật mình. Tim cô đập thình thịch.
Đại phu nhân... Tô Minh Uyển.
Là người được xem là ôn hòa nhất trong ba vị phu nhân, nhưng cũng là người từng ở cạnh Tạ Uyên Thần lâu nhất.