Hôm sau, mưa tạnh. Nắng mỏng phủ lên dinh thự Tụ Lộc như một tấm khăn voan vàng nhạt, làm ấm bức tường đá lạnh lẽo. Thế nhưng vẫn không hoàn toàn xua được cảm giác lành lạnh ngấm vào da thịt.
Dư Uyển Tịch tỉnh dậy trong tiếng chuông đồng hồ treo tường vang vọng từ tầng một. Cô ngồi dậy vệ sinh cá nhân xong mặc đồng phục, búi tóc gọn gàng rồi xuống dưới làm việc.
Sau bữa sáng đơn giản, Dư Uyển Tịch bắt đầu ngày làm việc mới. Hôm nay, cô được phân nhiệm vụ dọn vườn Tây. Nơi đây hiếm người lui tới, nhưng lại được chăm chút tỉ mỉ.
Khi giao dụng cụ Tiểu Huyên nói nhỏ: “Nghe đồn vườn Tây là nơi Tam phu nhân hay tới ngồi. Đẹp nhưng... lặng lắm chị.”
Dư Uyển Tịch không trả lời, chỉ hơi gật đầu.
Cô mang theo xô nước và giẻ lau, bắt đầu lau những băng ghế đá quanh lối đi trải sỏi trắng.
Vườn Tây được ngăn cách với phần còn lại của dinh thự bằng một dãy tường thấp phủ đầy dây thường xuân. Cây cối ở đây được tỉa tót gọn gàng. Từng khóm hoa trắng nở rộ, tỏa hương nhàn nhạt. Có lẽ đây là nơi duy nhất trong dinh thự khiến người ta có thể thoải mái.
Khi đang lau ghế mây gần hồ nhỏ, Dư Uyển Tịch nghe thấy tiếng gót giày khẽ vang lên sau lưng.
Cô quay lại thì thấy một người phụ nữ đứng cách vài bước.
Người phụ nữ mặc sườn xám dài đỏ sẫm, thêu hoa văn chìm. Mái tóc dài búi lỏng được gài bằng một cây trâm bạch ngọc.
Người ấy đẹp đến xao xuyến lòng người.
Gương mặt quyến rũ, làn da trắng như sứ, đôi mắt sắc nhưng không lạnh, môi đỏ như tô son nhưng vẫn mang vẻ trầm mặc.
Cô ấy đang nhìn cô, không cười mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Em là người mới à?”
Dư Uyển Tịch vội cúi đầu: “Dạ, tôi là Uyển Tịch.”
“Tên đẹp.”
Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, mắt nhìn hồ nước lăn tăn sóng. Không khí trong vườn dường như lắng lại.
Một lát sau, cô ấy mới lên tiếng: “Vườn Tây không phải nơi ai cũng được vào. Em là trường hợp đặc biệt nhỉ?”
Câu hỏi ấy khiến tay Dư Uyển Tịch khựng lại.
“Chắc... chỉ là trùng hợp. Tôi chỉ làm theo lịch được phân thôi ạ.”
Người phụ nữ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Dư Uyển Tịch bất giác rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì cảm giác... quen thuộc một cách kỳ lạ.
Cái lúm đồng tiền bên khóe miệng thoáng hiện khi cô ấy cười y hệt vệt lõm mà cô thường bị trêu là “Hủ rượu cất giấu trong má”.
“Có khi... đúng là trùng hợp thật.” Cô ấy nói nhỏ.
Dư Uyển Tịch không hiểu câu ấy có ý gì, nhưng cũng không tiện hỏi.
“Tam phu nhân!” Một người hầu từ hành lang vội bước tới, cúi đầu: “Ngài ấy đang ở thư phòng, cho gọi người ạ.”
Diêu Cẩm Vân gật đầu đứng dậy.
Trước khi rời đi, cô ấy bỗng nói nhưng mắt vẫn không nhìn thẳng cô: “Nếu một ngày em thấy sợ hãi... thì đừng cố chịu."
Dư Uyển Tịch ngẩng lên, nhưng cô ấy đã đi xa.
Cô ngồi lặng vài phút, trong lòng như có dòng nước ngầm dội lên, lạnh lẽo và mơ hồ. Câu nói đó giống như một lời... cảnh báo? Hay lời khuyên?
Buổi chiều, khi đem chậu nước bẩn đổ sau vườn, Dư Uyển Tịch vô tình nghe mấy người hầu bàn tán trong bếp: “Hôm nay Tam phu nhân có tâm trạng tốt ghê, còn xuống vườn Tây nữa.”
“Ờ, hiếm lắm đó. Trước kia có lần chị Tuyết nói, chỉ khi nào ngài ấy có tâm trạng thì Tam phu nhân mới hay lui tới vườn Tây.”
“Cũng phải thôi. Dù gì cô ấy cũng là người hiểu ngài nhất.”
“Hồi trước có một người hầu trót nói một câu không nên, thế là bị đuổi ngay hôm sau. Ở đây, im lặng mới là cách tồn tại.”
Dư Uyển Tịch đứng bên ngoài, lặng lẽ rửa tay như không nghe thấy gì.