Đầu xuân năm Dân quốc thứ hai mươi tám. Mưa bụi lất phất giăng kín bầu trời thành Tân Châu.
Trên con đường lát đá xanh dẫn vào khu vực thương hội Thiên Hưng nổi danh cả vùng. Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng sau của dinh thự Tụ Lộc.
Người đánh xe hô vọng: "Người mới tới, xuống đi."
Một bóng dáng mảnh mai bước xuống, váy lam mỏng manh. Tay nắm chặt túi vải đã sờn. Cô gái ngẩng đầu nhìn tòa dinh thự sừng sững trước mặt, đôi mắt sáng như bầu trời đêm đầy sao.
Dư Uyển Tịch không biết vì sao mình lại được chọn cho công việc này. Hồ sơ chỉ nộp sơ sài, không phỏng vấn, không kiểm tra lý lịch. Chỉ có một cú điện thoại ngắn gọn từ công ty môi giới: “Người thuê rất hài lòng với hồ sơ của cô. Ngày mai đến nhận việc nhé.”
Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản: Có việc làm là tốt rồi.
"Chào cô, mời đi theo tôi." Một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục màu xám bước ra. Dáng vẻ bà ta nghiêm trang nhưng không thiếu lịch sự.
Bà ta dẫn cô đi qua một khoảng sân lát đá xám, hai bên trồng đầy tử đằng tím. Hương thơm nhè nhẹ vờn theo mùi mưa ẩm khiến lòng người lặng xuống.
Dinh thự là một tòa trang viên châu Âu cổ điển. Tường đá, cửa vòm, từng món nội thất đều như được giữ nguyên từ thế kỷ trước. Nơi này đẹp đến lạ lùng.
"Phòng cô ở tầng ba. Cô sẽ phụ trách dọn dẹp khu Tây, không vào những nơi có bảng cấm. Lịch làm việc cụ thể sẽ có sắp xếp."
Người phụ nữ giới thiệu mình là Dì Vi. Dư Uyển Tịch không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ bước theo sau.
Trên đường đi, cô nhìn thấy vài người hầu đang làm việc. Tất cả đều là nữ, tuổi cũng không lớn. Họ cười nói nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt lại hay nhìn về một phía nào đó rồi lảng đi.
Sau khi sắp xếp phòng, Dư Uyển Tịch được phát đồng phục. Váy dài đến mắt cá chân, áo kín cổ nút cài chéo. Cả bộ có máu xám, đơn giản lại kín đáo. Cô thay đồ trong phòng rồi soi gương, chợt thấy chính mình như bị hòa tan vào không gian này. Thật mờ nhạt và vô danh.
Ngày đầu tiên chỉ là làm quen. Cô phụ quét sân, lau cửa kính dọc hành lang khu Tây. Cửa kính lớn phản chiếu bóng dáng cô mờ nhòe trong mưa. Phía xa, từng nhánh tử đằng khẽ đung đưa. Mọi thứ bình lặng đến tê liệt.
Chỉ có một điều khiến cô để tâm: Khu Đông của dinh thự luôn đóng kín.
Mỗi lần cô đi ngang đều cảm nhận một luồng áp lực vô hình.
Có lẽ là tưởng tượng thôi. Cô lắc đầu, ép mình tập trung vào công việc.
Buổi tối, người hầu tập trung tại nhà ăn nhỏ phía sau. Món ăn đơn giản nhưng đủ chất. Mọi người không trò chuyện nhiều.
Một cô gái ngồi đối diện tên Tiểu Huyên, nhỏ giọng nói với cô: "Chị mới tới hả? Em cũng mới được điều tới đây mấy tháng."
Dư Uyển Tịch gật đầu: "Em thấy ở đây thế nào?"
Tiểu Huyên do dự rồi mím môi: "Ổn ạ... nếu chị đừng quá tò mò."
Nói xong, cô ấy cúi mặt ăn tiếp, như sợ mình đã lỡ lời.
Dư Uyển Tịch không hỏi gì thêm. Cô hiểu kiểu im lặng này. Giống như khi sống với mẹ trước đây vậy. Mọi người trong nhà đều phải biết điều, biết giữ mồm giữ miệng để tồn tại.
Đến đêm khuya thì trời ngớt mưa. Lạ chỗ cộng với áp lực vô hình như ẩn như hiện khiến Dư Uyển Tịch không ngủ được. Cô đứng trong ban công hẹp nhìn xuống khu vườn sau.
Một bóng áo khoác dài sẫm màu đi qua khu vườn, bước chân trầm ổn, dáng người cao thẳng.
Cô không thấy rõ mặt, chỉ biết người ấy đi về phía khu Đông.
Tim cô khẽ khựng một nhịp.
Không hiểu sao... trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô thấy l*иg ngực mình như bị bóp nhẹ. Không đau, nhưng hơi căng.