“Vâng.”
“Nhưng phòng tôi,” Anh bất ngờ bước đến gần, tay chống lên bàn, ép cô ngồi thấp hơn trong tư thế gần như kẹp giữa anh và cái bàn: “Phải sạch đến từng chân tơ kẽ tóc.”
Hơi thở anh kề sát tai, ấm lạnh đan xen. Uyển Tịch vẫn giữ nguyên dáng ngồi, sống lưng thẳng tắp, chỉ khẽ nghiêng đầu để tránh đi làn hơi ấy.
Cô không phản kháng, không vùng vẫy, nhưng cũng không thuận theo.
Chính loại im lặng này... khiến anh khó chịu nhất.
“Lúc trước, tôi từng bảo đừng để tôi nhìn thấy em.” Anh nói, giọng nhẹ như gió: “Nhưng giờ thì tôi muốn, mỗi lần tôi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy em. Ngay trong căn phòng này.”
“... Ngài có gì sai bảo, tôi sẽ làm.”
Tạ Uyên Thần nhếch môi, không rõ là cười hay cợt: “Em luôn ngoan như vậy sao? Hay là... đang thử tôi?”
Câu hỏi lửng lơ khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Uyển Tịch chậm rãi cúi đầu: “Tôi chỉ làm theo bổn phận.”
“Bổn phận à?” Anh buông một tiếng cười khẽ. Tay rút về, anh đứng thẳng dậy nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lấy cô.
Sau một hồi im lặng, anh quay người để lại một câu: “Sáng mai em đến dọn phòng tôi đi. Sắp xếp lại giá sách nữa.”
Đêm đó, Dư Uyển Tịch đứng rất lâu bên cửa sổ mở hé, nhìn xuống khoảng sân giữa có bóng trăng rọi qua những cành tử đằng đang đung đưa.
Tạ Uyên Thần là người thế nào... cô không thể không biết. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự lạnh lẽo như băng trong mắt anh. Mà là kiểu quan tâm đầy bạo ngược, tựa như chơi đùa với món đồ vừa tìm lại được, nhưng lại không chắc mình muốn cất giữ hay đập vỡ nó ngay lập tức.
Cô siết chặt tay áo, im lặng khép cửa sổ.
Không gian phía sau lưng vẫn phảng phất mùi trầm hương mà anh hay dùng. Lạnh, khô và dai dẳng.
---
Tầng ba vẫn lạnh lẽo, lặng ngắt và nặng nề như mọi khi.
Cửa phòng ngủ chính không khóa. Dư Uyển Tịch cầm khăn và một xô nước đẩy cửa bước vào.
Mấy hôm trước cô chỉ lau dọn bên ngoài, không dám vào trong. Giờ mới chân chính quan sát kỹ căn phòng này.
Nó rộng gần bằng cả một căn hộ của người dân bình thường. Tường ốp gỗ mun sẫm màu, hoa văn điêu khắc thủ công mang phong cách Á Đông cổ điển, nhưng được sắp đặt đối xứng theo kiểu Tây phương.
Trần nhà cao, treo một chiếc đèn chùm pha lê kiểu Pháp.
Chính giữa phòng là giường lớn kiểu cổ, đầu giường chạm trổ hoa văn chim trĩ bay lượn, ga giường lụa đen nhấn bằng viền đỏ sẫm, chiếc chăn nửa mở. Trên đầu giường treo một bức tranh thủy mặc đơn sắc, vẽ một con đường núi quạnh hiu kéo dài đến vô tận.
Góc phòng là giá sách âm tường. Những cuốn sách dày cộp xếp thẳng tắp. Có cuốn cũ kỹ phủ bụi, có cuốn rõ ràng từng được đọc đến nát gáy.
Phía sau bức màn nhung đen dày là cửa sổ kiểu Pháp mở ra ban công nhỏ. Đây là nơi duy nhất có ánh sáng tự nhiên, nhưng giờ đang bị che kín.
Gần cửa sổ là ghế bành, trên ghế nằm vắt vẻo chiếc áo ngủ đen của chủ nhân căn phòng. Cạnh đó là kệ rượu bằng gỗ lim, xếp đầy những chai rượu Tây đắt đỏ. Kế bên là chiếc bàn đặt máy hát và một cái gạt tàn thuốc đã đầy ắp.
Không khí trong phòng vương mùi thuốc lá nhạt, xen chút hương gỗ trầm và bạc hà lạnh.
Tất cả tạo thành một thế giới vừa thanh nhã vừa lạnh lẽo, đẹp đến mức ngạt thở. Như chính con người Tạ Uyên Thần vậy.
Đang thất thần thì giọng nói trầm thấp quen thuộc đã vang lên từ phía sau: "Đến rồi à."