Xam Xam Trở Lại

Chương 4

Xam Xam đầy mặt chờ mong nhìn Trần Ca Nhi. Bé con không hiểu tại sao mình lại biến thành bé tẹo như vậy, lại còn chuyển màu lông thành vàng ươm nữa, có lẽ là do vậy nên chị chủ không nhận ra mình rồi!

Trần Ca Nhi bị vẻ mặt này của cún con làm cho khó xử, biểu cảm của em ấy y như đúc so với Xam Xam của cô. Đây là ông trời muốn đem em ấy đến để an ủi cô sao?

Nhưng nếu đón em ấy về thì chẳng phải là lại bắt đầu gieo một hạt giống nỗi buỗn? Nhỡ em ấy cũng giống như Xam Xam mà vội vã rời bỏ cô, hoặc nếu không như vậy thì một ngày nào đó em ấy cũng phải đi đến thế giới khác, cuối cùng người ở lại vẫn là người đau khổ hơn bao giờ hết.

"Gâu!"

"Cô ơi!" Chủ tớ nhà chàng trai trẻ thăm dò lên tiếng mới kéo được Trần Ca Nhi ra khỏi những suy nghĩ rối ren.

Xam Xam trưng ra ánh mắt buồn thiu sóng sóng đầy nước nhìn chị chủ của mình. Bé con tủi thân không dám chớp mắt, nức nở thành tiếng nịnh nọt kèm theo cái đuôi nhỏ lắc lư. Bàn tay ngắn ngủn đưa lên muốn bắt tay làm ai đó phải đầu hàng:

"Được rồi, nhóc con muốn về nhà cùng với chị không?" Trần Ca Nhi cuối cùng vẫn là không thể khước từ sự đáng yêu đến cực phẩm này.

Chàng trai trẻ nghe xong liền cười đến hai viền mắt đều kéo thành một đường thẳng, còn Xam Xam không biết có hiểu cái gì không nhưng cũng phấn khích đem cái thân hình như quả bóng bay nảy lên nảy xuống mà "gâu gâu" rộn ràng.

Một lúc sau, mặt trời bắt đầu hăng hái thêu dệt ánh sáng vàng đỏ loá mắt khiến hoạt động mua bán trở nên vội vã hơn. Ai ai cũng muốn nhanh nhanh để thu dọn trở về nhà trước khi bị thiêu rụi bởi cái nắng mùa hè cuồng nhiệt.

Ngoài dự tính, trên chuyến xe từ chợ thị trấn về ngõ nhỏ của cô chủ tiệm bánh online hôm nay có thêm một nhân vật đặc biệt.

Xam Xam ngoan ngoãn ngồi trong chiếc l*иg tre nhỏ, bởi vì đặt trên hai túi nilong to bự đựng nguyên liệu và củ quả, nên cái đầu tròn vo của nhóc con cũng hóng hớt nhìn ngắm được con đường phía trước.

Lần đầu tiên bạn nhỏ bốn chân được cùng chị chủ của bé đi chợ nha! Cảm giác rất thích thú. Đôi mắt đen láy tham lam ghi nhớ tất cả cảnh vật xung quanh, hai cái tai bé xíu hình tam giác tinh nghịch nghiêng qua nghiêng lại, thỉnh thoảng còn vui vẻ "gâu gâu" một tiếng liền bị ai đó mắng yêu.

Trần Ca Nhi thì không được thoải mái như nhóc con vô tư nào đó, cô không biết số phận bạn nhỏ bốn chân này có tươi sáng hơn Xam Xam hay không, nhưng có một điều chắc chắn là cô sẽ yêu thương em ấy thật tốt, giống như đối với em cún trước đây của cô.

Nắng trời hối hả đổ về trưa, không khí dần trở nên khắc nghiệt như sa mạc. Bởi vì Trần Ca Nhi còn ghé qua hai cửa hàng nữa để mua thêm sữa tươi và bột nở, nên lâu thêm mười phút so với bình thường thì cô mới trở được cả người, hàng và cục mỡ vàng ươm nào đó về đến nhà. Xam Xam vừa thấy chiếc cổng sắt sơn màu xanh lá cây liền cuống quýt, viền mắt nhóc con vô thức ươn ướt, ký ức đau lòng ngay lập tức ùa về.

"Ư ư..." Bé con ấm ức rên hai tiếng rồi nhìn lên Trần Ca Nhi như muốn nói rằng:

"Em đã chờ chị về nhưng lại không chờ được!"

Trần Ca Nhi đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng nhưng rất nhanh lại bỏ qua, chắc là em ấy lạ nhà thôi mà. Cô xuống xe, mở cổng và xách l*иg tre vào sân nhà trước:

"Ngồi đây đợi chị đem xe vào đã nhé, rồi chị lấy nước cho em uống, được không nào?"

Xam Xam hạnh phúc rên một tiếng và dõi theo bóng dáng quen thuộc đang bận rộn rồi lại nhìn ngó xung quanh. Bé con muốn ra khỏi chiếc l*иg cũ kỹ này thật nhanh, để chạy đi khắp các nơi quanh nhà, nơi nhóc con đã từng cực kỳ quen thuộc!