Xam Xam Trở Lại

Chương 3

Bé con còn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đã thấy một người đàn ông lớn tuổi đang muốn với bàn tay thô ráp tiến đến, nhóc liền lùi lại trốn tránh kèm theo tiếng gầm gừ doạ dẫm. Nhưng âm thanh phát ra lại non nớt khiến mức sát thương xuống tới âm độ nên không hề có tí uy lực nào. Ông chú liếc nhìn chó con trong l*иg tre cười toan tính thả một câu:

"Có vẻ được đấy, tôi muốn mua nó, trông thân hình có vẻ nhanh được thịt, nuôi vài tháng liền bán được một mớ tiền rồi?"

"Ông muốn mua nó về nuôi để bán thịt sao?" Chàng trai trẻ xách theo Xam Xam cao giọng hỏi liền nhận được đáp án không ngoài dự đoán:

"Bán chứ, sang mùa thu đông là giá chó thịt hơi bị cao đấy? Cậu bán chó con thì cứ bán đi, người ta mua về nuôi hay bán thịt thì cậu quan tâm làm gì?"

Chàng trai trẻ nhíu mày không khách khí nói thẳng:

"Vậy xin lỗi chú nhé, nhà chỉ có một con này, tôi muốn bán lại cho ai muốn mua nó về nuôi trông nhà và làm bạn, chứ không muốn để nó bị lên thớt."

Tuy là dân chợ búa nhưng từ nhỏ anh đều rất yêu quý chó mèo, trong nhà từ lớn đến bé chưa bao giờ ăn thịt chó mèo và chắc chắn là không bao giờ có chuyện đó. Mỗi lần thấy ai đó ăn thịt bọn chúng, anh đều cực kỳ phản cảm. Và anh cũng không chịu nổi ánh mắt của những sinh linh nhỏ bé khi chúng ở trong l*иg chờ bị làm thịt.

Ông chú nhếch môi tỏ vẻ khinh thường:

"Có người mua cho lại còn sỹ, vậy đem về mà tự nuôi đi!" Ông chú tức giận quay đi nhưng còn bị chàng trai ném theo một câu khó nghe:

"Tất nhiên là nuôi rồi, còn nuôi tốt hơn ông nuôi con ông nữa kìa!"

Và thế là sau một trận huyên náo đến suýt xảy ra ẩu đả thì Xam Xam đã chưa có chủ tới ngày chợ thứ mười. Nhưng nhà của chàng trai trẻ cũng không tiện để nuôi thêm một bạn bốn chân nữa, nên là hôm nay vẫn tiếp tục công cuộc tìm một người chủ có tâm cho nhóc con.

Trần Ca Nhi gửi xe máy ở ngoài cổng sau đó đi bộ vào trong chợ. Cô đã mua được gần đủ số nguyên liệu cho mấy mẻ bánh tuần này rồi, bây giờ mua thêm chút củ quả để tạo màu tự nhiên nữa là được.

Cô nhanh chân đi đến phía quầy hàng bán cà rốt, bắp cải tím và củ rền. Nhưng còn chưa bước qua sạp hàng của người bán bên cạnh liền bị âm thanh non choẹt câu dẫn.

Xam Xam kích động không thôi, bé con không hiểu tại sao lông của bé đang trắng sữa lại thành vàng óng như trứng gà thơm lừng mà chị hay rán, nhưng nhóc con chắc chắn nhận ra người đang đến gần là chị chủ của bé nên liền sủa mấy tiếng thơ ngây thật kêu:

"Gâu... gâu!"

"Gâu gâu!"

Trần Ca Nhi đóng băng tại chỗ, trái tim cô rục rịch nở hoa, đôi mắt trong veo hồi hộp mà lén lút tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đáng yêu kia.

Chàng trai trẻ lúc nãy liền chớp thời cơ, cô gái này có vẻ là lựa chọn hợp lý để gửi gắm nhóc con béo mập này rồi:

"Em gái, em gái, mau lại xem chó con đi, tiểu cô nương đấy, xinh lắm, con một, hai tháng tuổi rồi dễ ăn dễ nuôi lắm, giống chó thông minh có sao số hẳn hoi đấy!"

Xam Xam cũng háo hức "gâu gâu" phụ hoạ thêm hai tiếng và đã thành công lôi kéo Trần Ca Nhi tiền đến gần:

"Giống Xam Xam quá!" Trần Ca Nhi âm thầm thốt lên, ngoại trừ màu lông và vóc dáng còn nhỏ ra thì tất cả đều y hệt em chó nhỏ mới qua đời của cô. Cô liền không hề keo kiệt luồn ngón tay qua khe hở của l*иg tre mà gãi gãi cái đầu xù lông tròn vo và khen ngợi:

"Bạn nhỏ đáng yêu quá!"

Xam Xam nhớ nhung cảm giác được âu yếm này nên không cần suy nghĩ liền nghiêng đến theo đuổi, dụi dụi đầu mình vào lòng bàn tay người ta cọ cọ khiến tâm Trần Ca Nhi mềm nhũn:

"Biểu cảm này thật giống bạn nhỏ bốn chân nhà cô quá!"

Nhưng Xam Xam vừa đi mà cô lại đón em cún này về liệu có phải có lỗi với em ấy quá rồi không? Cô sợ nhỡ em ấy biết cô có bạn nhỏ mới thì em ấy sẽ buồn.

Cơ mà nhìn ánh mắt của nhóc con này thì cô lại không nỡ từ chối, phải làm sao bây giờ?

"Chó con thích cô đấy, tôi đem nó đi bán mười ngày rồi còn chưa thấy nó đối với ai thân thiết như vậy đâu!" Chàng trai trẻ thật lòng cười nói, nhưng nói xong một hồi mà không thấy người kia đáp thì mới chú ý, cô ấy đang thất thần gì vậy?

Trần Ca Nhi mơ hồ lẩm bẩm:

"Mười ngày sao, Xam Xam của cô cũng đã đi xa mười ngày!"