Xam Xam Trở Lại

Chương 5

Trần Ca Nhi liếc thấy cục mỡ vàng ươm kia nôn nóng muốn ra ngoài lắm rồi, cô liền đặt tạm túi đồ cuối cùng lên hè lát gạch hoa sạch bóng rồi trở lại:

"Em làm sao, muốn khám phá chỗ ở mới như vậy cơ à?"

Bạn nhỏ bốn chân vội vàng "gâu gâu" hai tiếng đầy háo hức. L*иg tre vừa mở ra liền phấn khích cong chân nhỏ đạp lên chiếc lá khô phát ra âm thanh giòn tan, cả người tròn vo như cục kẹo hiếu động chơi đùa.

Trên cao, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán lá dệt lên bức hoạ bóng hình mê hoặc. Thỉnh thoảng những tia sáng còn cố tình không lương thiện, rượt đuổi phóng đến muốn cháy xém cả bờ mông mũm mĩm của nhóc con nào đó.

Xam Xam chạy nhảy không biết mệt, chẳng mấy chốc lớp lông mịn như tơ đã thưa thớt vài giọt mồ hôi óng ánh. Gương mặt dễ thương của bé con ngẩng lên phô diễn vô vàn biểu cảm đáng yêu hết sức, và tất nhiên là đã thành công lấy lòng chị chủ của bé. Nhưng nhóc con bất chợt cảm nhận được điều gì đó liền hấp tấp chạy đến dưới cây hoa hoè, tán lá in bóng nhỏ xinh ôm ấp thân hình tròn vo của bé con, và cũng che chở cho cả một bạn nhỏ bốn chân khác đang say giấc dưới lớp cỏ non mềm.

Viền mắt Trần Ca Nhi không tiếng động đỏ lên, cô để Xam Xam nghỉ ngơi ở ngay phần đất trống nho nhỏ dưới gốc hoa hoè, sát sau cổng vào, để em ấy có thể nhìn thấy cô làm bánh trong bếp, thấy cô đi giao bánh và đón cô trở về. Thật không ngờ, nhóc con vừa mới tiến vào thế giới của cô kia lại cũng yêu thích chỗ này, hay là em ấy biết ở đó cũng có một thiên thần nhỏ rất đáng yêu?

Mặt trời càng lên cao, nắng càng gay gắt nhưng trong khoảng sân không quá rộng của cô chủ họ Trần, một người một cún vẫn bất động.

Trần Ca Nhi lặng lẽ quan sát bạn nhỏ kia từ đằng sau, nhóc con đang ngồi bệt trên mặt cỏ với đôi tai hình tam giác bé xíu không ngừng động đậy.

Xam Xam thẫn thờ nhìn vùng cỏ còn mới, linh cảm nhạy bén đặc trưng của loài khiến bé con đoán được, dưới lớp thực vật xanh non này chính là cơ thể của mình.

"Mau vào nhà thôi, không là em sẽ thành chó thui đấy!" Trần Ca Nhi không nhìn nổi nữa, cô sợ mình sẽ yếu đuối mà rơi lệ trước mặt nhóc con béo ủn miệng đầy hơi sữa kia, nên liền cưng chiều ôm thân hình mềm mại đến tan chảy vào lòng, vội vã chạy vào nhà trốn tránh xao động.

Xam Xam cũng không khá hơn, bé con vừa được thả xuống liền chăm chú ngắm mình trong cửa bằng kính sát đất, thật giống mà, ngoài màu lông và độ tuổi thì tổng thể đều giống với bé ở đời trước. Vậy có nghĩa là "bé được ông trời ưu ái mượn cơ thể này để sống lại một lần nữa?"

"Sống lại?" Xam Xam âm thầm lẩm bẩm, một em chó có thể trùng sinh? Ai có thể tin được đây? Nhưng mà bạn nhỏ bốn chân thì lại tin tưởng vô điều kiện và tự nhủ sẽ tận dụng cơ hội này thật tốt để cùng chị chủ của bé sống thật vui vẻ, và cũng sẽ cực kỳ trân quý cơ thể này.

"Nhanh lại ăn cháo nào!" Trần Ca Nhi liếc nhìn nhóc con đang mải mê tự sướиɠ bên kia rồi cười cười gọi. Vì sự có mặt bất ngờ của bạn nhỏ mà trưa nay tô ăn cơm của Xam Xam lại được dùng.

Cô trầm tư ngắm bé con hai tháng tuổi ăn cháo kèm pate ngon miệng mà không biết nên vui hay buồn, lại nhìn ra gốc hoa hoè, la đà cành lá đung đưa như mộng trong nắng, bất chợt lo lắng trong lòng bị thổi bay hết, chỉ còn lại đan xen nhớ nhung và hạnh phúc đang vô hình nảy mầm.

Còn Xam Xam trong cơ thể nhỏ bé thì đang bận rộn chìm đắm trong mật ngọt, vẫn là cháo và pate gà trộn bí đỏ, nhưng hương vị sau một đời lại ngon đến lạ lùng.

"Ca Nhi ơi, cháu có ở nhà không?" Âm thanh cô hàng xóm mạnh mẽ xé tan hai mảng suy tư trong gian bếp nhỏ.