Do nhân vật chính trong phòng livestream đã ngủ, lượng người xem cũng tụt nhẹ.
Nhưng chẳng sao cả — Cố Triêm vốn không thèm bận tâm.
—
Lần này Cố Triêm ngủ rất say.
Ở thế giới thực, cậu rất hiếm khi đặt lưng là ngủ được. Cậu nhạy cảm với âm thanh, chỉ một chút động tĩnh là không ngủ nổi hoặc bị giật mình tỉnh giấc. Hơn nữa, cậu còn kén giường, chỉ cần đổi chỗ ngủ thì phải mất hai, ba ngày mới thích nghi lại được.
Ngay cả khi ngủ được thì chất lượng giấc ngủ cũng kém, hay mơ, dễ tỉnh.
Nhưng ở đây, cậu vừa nằm xuống đã ngủ, không mộng mị, cũng chẳng bị đánh thức.
Lúc tỉnh lại một cách tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác mơ hồ không biết mình đang ở ngày nào tháng nào.
Thật tuyệt, cái ứng dụng kia không lừa cậu. Nó nói cậu không thể tìm thấy cuộc sống mình mong muốn trong thế giới thực. Và nếu ký kết khế ước với nó, cậu sẽ có được điều mình khao khát.
Xem ra… là thật.
Cố Triêm trở mình ngồi dậy từ bàn mổ. Trùng hợp làm sao, đúng lúc này y tá trưởng dẫn người tới cửa phòng trừng phạt.
Cô ta ở bệnh viện này đã quá lâu, từng tiếp đón không biết bao nhiêu lượt bệnh nhân, nhưng chưa từng gặp ai to gan như số 707 — dám đánh ngất cả cô ta!
Cô ta quyết tâm phải dạy cậu một bài học, cố tình giam cậu suốt một đêm cộng thêm nửa buổi sáng. Chỉ để được thấy biểu cảm khϊếp sợ tột độ của cậu trong đó.
Không chỉ mình cô ta muốn thấy — cô ta còn muốn để các người chơi khác nhìn thấy, để làm gương răn đe!
“Trước khi đi ăn trưa, phải dẫn đồng bọn của các người ra đã.”
Nhìn đám bệnh nhân ngoan ngoãn xếp hàng đứng trong hành lang, trong lòng y tá trưởng tràn đầy cảm giác thành tựu. Cô ta cẩn thận quan sát từng nét mặt, khi ánh mắt cô ta dừng lại trên ai, người đó lập tức lộ rõ vẻ sợ hãi và hoảng loạn.
Rất tốt, nên như vậy mới đúng.
“Hắn đã ở trong đó suốt một đêm, không biết tình hình thế nào rồi.” Giọng nói của y tá trưởng ngập tràn vẻ tiếc nuối giả tạo: “Thật hy vọng hắn có thể chịu đựng nổi.”
Bên cạnh, đám người chơi do Văn ca cầm đầu cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Thực ra họ không rõ Cố Triêm đã làm gì, nhưng nhìn phản ứng của y tá trưởng, chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Cũng được thôi, trong trò chơi này, thiếu đi một người mới thì tỷ lệ qua cửa lại tăng thêm một phần.
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy xác của Cố Triêm.
Thế nhưng đúng lúc đó, trong phần “bão bình luận” lại xuất hiện một loạt lời lẽ khó hiểu:
[Tỉnh rồi.]
[Đợi lát nữa mở cửa ra, bảo đảm rớt cả hàm.]
[??? Từ bao giờ cái phòng livestream này lại đông người đến thế?]
[Chắc mọi người đến xem Văn ca đấy, mới vào phải không, để tôi giới thiệu tình hình nhé — Văn ca sắp phát hiện ra chân tướng phó bản rồi.]
[Phì phì phì, người mới là mấy người ấy, ai thèm đến xem Văn cẩu!]
[Mấy người bị gì vậy? Tôi đang định giới thiệu đàng hoàng mà, mắc gì mắng chửi? Văn ca đắc tội gì với mấy người sao?]
[Ông đây theo dõi phòng này từ đầu, cần mấy người kể lại à?]
[Chắc là đám chuyển từ phòng livestream của người chơi khác qua đấy.]
[Không thể nào, từ hôm qua đến hôm nay, tất cả người chơi đều hành động cùng nhau, căn bản không có chia tuyến gì cả.]
[Không đúng đâu… còn một người nữa không đi cùng mọi người.]
[Số 707???]
[Làm gì có chuyện đó, biết đâu giờ cậu ta chết từ lâu rồi.]
[Chết cái đầu mày, cả nhà mày chết ấy, chờ xem đi.]
[??? Có bệnh à? Nói chuyện đàng hoàng chút được không?]
[Ể? Đám Văn cẩu mà biết nói chuyện đàng hoàng à? Văn cẩu chẳng phải chỉ biết sủa thôi sao?]
[…]
Đúng lúc đó, y tá trưởng mở cửa phòng trừng phạt ra. Cô ta đầy mong đợi nhìn vào trong — nhưng cảnh tượng bên trong khiến cô hoàn toàn sững sờ…
Cố Triêm vừa mới ngồi dậy trên bàn phẫu thuật, cậu không biết đã kiếm đâu ra một tấm vải màu xanh đậm làm chăn, lúc này đang được đắp chồng chất bên cạnh giường, một nửa còn rơi xuống đất.
Còn bản thân cậu thì mắt còn ngái ngủ, gương mặt trắng trẻo không tì vết vẫn còn hằn dấu đỏ do tì vào giường đêm qua.
Thấy cửa mở, cậu chẳng hề bất ngờ, chỉ khẽ sờ lên trán rồi lẩm bẩm: “Ừm… trời sáng rồi à?”
Một bộ dạng hoàn toàn như vừa mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh hẳn.
Y tá trưởng: “…” Khác xa những gì cô ta tưởng tượng.
Những người khác: “…” Cũng khác xa những gì họ nghĩ.
Chỉ có khán giả từ phòng livestream riêng của Cố Triêm chạy vội sang phòng livestream chung là vui nhất.
[Hahahahahaha cười xỉu, biểu cảm của NPC này đủ cho tôi cười suốt một năm!!]
[Tôi biết ngay mà, mở cửa thể nào cũng có bất ngờ! Không uổng công tôi chờ suốt một ngày một đêm!]
[??? Gì thế này, đây chẳng phải là phòng trừng phạt sao?]
[Tại sao cậu ta không bị trừng phạt? NPC mở cửa sau cho à?]
[Mở cái đầu mày, sao không nghĩ là người ta giỏi thật, đã thu phục được lũ quái vật rồi?]
[???]
“Cậu…” Y tá trưởng hoàn toàn không thể hiểu nổi, cô ta nghi hoặc nhìn quanh — mọi cái tủ trong phòng trừng phạt vẫn nằm yên tại chỗ. Thế nhưng… vì sao bệnh nhân này lại không hề tỏ ra sợ hãi, cũng chẳng có dấu hiệu phát điên nào cả!
Tại sao chứ?
Là NPC, y tá trưởng không thể hiểu được khái niệm chỉ số tinh thần của người chơi. Nhưng cô ta biết rõ, trong căn phòng này có những thứ cực kỳ đáng sợ, chỉ cần vào hai ba lần là người thường sẽ phát điên.
Thế mà, đây đã là lần thứ hai bệnh nhân số 707 bước vào phòng trừng phạt, tại sao cậu ta vẫn chưa phát điên?
Còn Văn ca thì lại nhận ra, bệnh nhân số 707 này không những không bị giảm tinh thần, mà sau một đêm nghỉ ngơi tốt, chỉ số tinh thần thậm chí còn có xu hướng phục hồi!
Ngay cả hắn ta cũng không hiểu nổi — là lũ quái vật trong phòng không hiện ra dọa cậu ta?
Hay là… căn phòng trừng phạt này, căn bản chẳng có gì cả?