Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 15

[Bọn họ hoàn toàn không ngờ, số 707 đã trở thành bạn tốt của lũ quái vật rồi.]

[Sợ á? Số 707 đến y tá còn dám vung tay đánh, sợ mấy cái đầu người vặt vãnh này chắc?]

[…]

[Họ đang nói gì vậy, sao tôi càng ngày càng không hiểu nổi nữa.]

Cố Triêm nhảy xuống khỏi bàn phẫu thuật, hỏi: “Ăn trưa chưa?”

Cậu khẳng định chắc chắn y tá trưởng sẽ không thả cậu ra sớm như vậy — lúc này chắc đã là buổi trưa rồi.

Y tá trưởng: “…”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ đúng là giờ ăn trưa, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, các người phải làm bài trắc nghiệm trước rồi mới được đi căng-tin ăn trưa! Trả lời sai thì khỏi có cơm!!”

Hù dọa không chết thì cô ta sẽ bỏ đói cậu ta!

[Y tá trưởng đã nổi giận, nhưng hoàn toàn vô ích.]

[Một lát nữa cậu ta trả lời đúng hết, đảm bảo dọa cô ta chết khϊếp.]

Những người chưa từng vào phòng livestream của Cố Triêm vẫn chưa biết cậu ấy đã có được đáp án.

[??? Tự tin ở đâu mà các người dám chắc cậu ta sẽ trả lời đúng hết vậy?]

[Xì xì.]

[Hahaha.]

[Hehe.]

[Đám người từ phòng livestream của số 707 qua đây bị điên hết rồi sao?]

Không ai ngờ được cuộc kiểm tra lại đến bất ngờ như vậy, khi nhìn sang Cố Triêm, ánh mắt mọi người không khỏi mang theo chút trách móc.

Cố Triêm cũng không ngờ rằng y tá trưởng vì muốn trừng phạt mình mà lại dốc sức đến mức này, đến cả thời gian biểu đã được xác định cũng có thể thay đổi.

Nhưng cô ta không trực tiếp ra tay với mình, chứng tỏ vẫn đang bị một số quy tắc nào đó ràng buộc…

Cố Triêm từ trên bàn phẫu thuật bước xuống: “Bắt đầu đi.”

Y tá trưởng lấy bảng câu hỏi kiểm tra ra, bắt đầu kiểm tra ngay tại cửa phòng trừng phạt.

“Câu hỏi thứ nhất: Nếu bạn về nhà, thấy trên ghế sô pha có một xác chết nằm đó, ngực còn bị cắm một con dao, máu chảy khắp sàn, nhưng bạn lại không báo cảnh sát — vì sao?”

Câu hỏi này đã có trong tập đề, Cố Triêm lập tức trả lời: “Vì người đó là do tôi gϊếŧ.”

Thực ra cậu cũng không hiểu rõ mấy câu hỏi kiểu này, có thể nghĩ ra mấy cái đáp án vòng vo như thế… cái đầu phải lệch lạc đến mức nào mới được chứ, những người như vậy, thật sự được coi là bình thường sao?

Quả nhiên, vừa dứt lời, ánh mắt của những người khác nhìn về phía cậu đều thay đổi.

[Từng này thời gian rồi mà đề trong phó bản vẫn chưa cập nhật hả.]

[Câu hỏi kiểu quái gì vậy, ai mà nghĩ ra nổi đáp án thật.]

Y tá trưởng lại đọc thêm một câu hỏi, Cố Triêm lại trả lời đúng.

Sắc mặt những người khác trông càng khó coi hơn.

Trước khi đến nơi này, bọn họ đã bàn bạc rằng chỉ cần chia đều quyền trả lời câu hỏi thì tất cả đều có thể vượt qua vòng kiểm tra.

Nhưng vì Cố Triêm không có mặt, nên trong sự phân chia ấy, tự nhiên không tính đến phần của cậu.

Điều đó đồng nghĩa với việc — Cố Triêm mỗi lần trả lời đúng một câu, sẽ có một người bị mất lượt.

Cố Triêm dường như biết sẵn đáp án, mỗi câu trả lời đều rất nhanh, gần như không cho người khác cơ hội chen vào.

Văn ca bắt đầu thấy sốt ruột — trả lời câu hỏi vốn không phải sở trường của hắn, cũng vì lý do đó mà hắn mới thương lượng với mọi người chia đều mỗi người một câu.

Câu thứ tư vốn được hẹn trước là để cho cô gái duy nhất trong nhóm, nhưng trùng hợp là Văn ca lại biết đáp án. Hắn lập tức phá bỏ thỏa thuận trước đó, cướp luôn lượt trả lời của cô gái.

Hắn giành được một điểm, ánh mắt những người còn lại lập tức thay đổi.

[Không hổ là “Văn cẩu”, đã hứa với nhau rồi mà vẫn cướp lời người ta.]

[Giờ tình hình như này, ai còn giữ lời hứa? Không cướp thì sẽ bị 707 trả lời hết mất.]

[Không thể trách Văn ca được, chỉ có thể trách 707 không chịu theo quy tắc.]

[Ủa lạ ghê, lúc các người bàn quy tắc có hỏi qua 707 chưa? Giờ không theo thì lại đổ lỗi cho cậu ấy à?]

Việc Văn ca phá vỡ thỏa thuận giống như một tín hiệu — mọi người lập tức bỏ qua những gì đã bàn, bắt đầu tranh giành nhau trả lời.

Y tá trưởng rất thích kiểu tình huống này. Những người chơi càng tranh giành, càng tự đấu đá lẫn nhau, cô ta lại càng vui vẻ.

Rất nhanh, đã đến câu hỏi cuối cùng.

Những người khác đều đã đạt yêu cầu, chỉ còn Văn ca là thiếu đúng một câu nữa.

Dù gì trước đó cũng đã có thỏa thuận, mọi người không muốn làm căng chuyện, bèn liếc mắt ra hiệu cho nhau, quyết định nhường câu này cho Văn ca.

Văn ca thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là đủ điểm rồi… không phải chịu phạt.

Không ngờ, ngay khi y tá trưởng vừa đọc xong đề, Cố Triêm đã lập tức trả lời chính xác.

Y tá trưởng tức tối: “Cậu trả lời đúng rồi… cộng một điểm.”

Cô ta đóng bảng câu hỏi lại, nheo mắt liếc nhìn mọi người một lượt, lạnh giọng nói: “Để tôi xem nào, ai chưa đạt yêu cầu… số 702! Cậu chỉ được hai điểm, không đạt yêu cầu!”

Văn ca hoàn toàn không ngờ rằng, người đang chiếm hết ưu thế như hắn lại ngã ngựa đúng lúc này!

Hắn biết rõ, Cố Triêm sớm đã vượt qua điểm chuẩn, câu cuối cùng cậu ta cố ý cướp của mình!