Nữ người chơi duy nhất trong nhóm khẽ nhíu mày, cảm thấy hình như Văn ca đang cố tình cô lập người mới. Nhưng cô không dám nói gì, Văn ca vốn đã là người chỉ huy ngầm trong nhóm người chơi, cô sợ nếu mở miệng sẽ bị hắn ta nhắm tới.
“Vào đi!”
Cố Triêm không ngờ cái gọi là “phòng trừng phạt” mà y tá trưởng nói tới, lại chính là nơi tiêm thuốc trước đó. Chính là nơi mà cậu vẫn luôn muốn vào.
[Hay thật đấy, đúng là trùng hợp.]
[Cười chết mất, tìm khắp nơi chẳng thấy, cuối cùng lại đến tay dễ như không.]
[Cái này gọi là gì? Tôi tưởng tôi đang trừng phạt cậu, ai ngờ lại là đang thưởng cho cậu.]
Cố Triêm bị y tá trưởng đẩy vào phòng trừng phạt. Cô ta nghĩ đây là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho cậu, cô ta cười vô cùng đắc ý, còn mạnh tay đóng “rầm” một tiếng, khóa cửa lại.
Cố Triêm: “…”
Có lẽ tiếng đóng cửa quá lớn, khiến cánh cửa tủ mà cậu đã đóng lại khi trước cũng bị rung bật ra. Cái đầu lâu đang trốn bên trong giật bắn cả người, ngơ ngác thò đầu ra ngoài một chút. Thấy người đứng trước cửa lại là Cố Triêm, nó lập tức rụt ngay vào sâu trong tủ.
[Cười chết mất, đến cả quái vật cũng bị hắn dọa sợ rồi.]
[Chưa từng thấy cảnh này bao giờ, đúng là thú vị!]
Đầu lâu: [Khỉ thật, lại là hắn à.]
Cố Triêm: “…”
Cậu cố gắng giải thích với cái đầu lâu: “Tao không cố ý đâu.”
Đầu lâu: “…” Cậu đang nói với ai đấy? Ở đây làm gì có ai!
Cố Triêm trực tiếp bước tới, thò tay vào lôi cái đầu ra ngoài: “Là cô ta nhốt tao vào đây đấy.”
Đầu lâu: “!!!”
Ai hỏi cậu chứ!!
Cứu mạng với, bắt cóc cả đầu người rồi, còn ai quản không vậy!
–
Cảnh tượng mà y tá trưởng tưởng tượng ra là: Cố Triêm bị nhốt trong phòng trừng phạt, phải ở chung với đầu người, nơm nớp lo sợ suốt đêm, không có cơm ăn cũng không dám ngủ, sáng hôm sau thì vừa đói, vừa mệt, vừa rã rời mà lê bước ra khỏi đó.
Nhưng thực tế thì… Cố Triêm lôi toàn bộ hồ sơ bệnh nhân ra, sắp xếp theo thứ tự số hiệu, từng tấm từng tấm trải ra dưới đất.
Sau đó, cậu dành cả một đêm ép từng cái đầu người và từng bộ phận cơ thể trong phòng trừng phạt phải đối chiếu xem người trong hồ sơ có phải là bọn chúng không.
Mà lạ thật, cuối cùng cậu thật sự tìm được từng bộ cơ thể khớp với từng hồ sơ.
Tuy nhiên, những cơ thể người trong phòng này đều mang số hiệu rất sớm, từ sau số 400 trở đi thì không còn nữa.
Không đủ, giữa chừng vẫn thiếu rất nhiều.
Cố Triêm hỏi: “Những người khác đâu?”
Hàm trên hàm dưới của cái đầu lâu kêu “cót két cót két”, nó làm gì nói được, có thể gật đầu lắc đầu là giỏi lắm rồi.
“…”
Cố Triêm kiểm tra toàn bộ hồ sơ một lượt, cuối cùng chọn ra vài tờ mình cần dùng.
Do duy trì một tư thế quá lâu khiến cơ thể cứng đờ, sau khi cất hết tài liệu, cậu bắt đầu đi lại trong phòng, quan sát khắp nơi.
Y tá trưởng từng nói trong phòng nghỉ y tá có camera giám sát, nhưng lúc trước khi cậu đến đó, hoàn toàn không thấy gì cả.
Hiện tại, nơi này nhìn bề ngoài cũng không phát hiện được gì bất thường.
Nếu thật sự có camera thì sẽ được lắp ở đâu?
Cậu lục soát cẩn thận trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện một chiếc camera siêu nhỏ ở góc tường.
Một khi tìm ra được manh mối đầu tiên, những đầu mối khác cũng dần lộ diện.
Không chỉ góc tường có, sau ổ cắm điện, trên tủ, trên bàn phẫu thuật… thậm chí ngay cả đèn mổ cũng có.
Camera ở khắp mọi nơi.
Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng livestream chỉ còn lại vài khán giả.
Bị nhốt trong cùng một không gian suốt thời gian dài khiến tinh thần ai nấy đều mệt mỏi, mí mắt díu lại… Thế nhưng, ngay khi Cố Triêm phát hiện ra điều này, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng, tinh thần tỉnh táo hẳn.
[Hắn phát hiện rồi!!]
[Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy ghê rợn, lúc trước khi biết nơi này lắp nhiều camera đến vậy, tôi nổi hết da gà luôn.]
[Giờ tôi cũng đang nổi da gà đây.]
[Liệu hắn có suy ra được không! Không chừng người mới này là người đầu tiên trong phó bản phát hiện được sự thật đấy.]
Trong khi bão bình luận đang sôi nổi tranh luận, Cố Triêm cũng đang trầm ngâm suy nghĩ.
Một bệnh viện tuyệt đối không cần đến nhiều camera giám sát như vậy.
Rốt cuộc nơi này là gì?
Suy đi nghĩ lại vẫn không ra manh mối, Cố Triêm đành bỏ qua. Hiện giờ bụng cậu đói cồn cào, cả đêm chưa ngủ, thân thể cũng rất mỏi mệt.
Có vẻ như y tá trưởng vẫn chưa có ý định thả cậu ra, Cố Triêm dứt khoát lôi vài viên kẹo cuối cùng từ túi áo ra, bỏ vào miệng để bổ sung đường, sau đó dọn hết đống linh tinh trên bàn mổ sang một bên, trèo lên nằm xuống bàn bắt đầu ngủ.
[…]
[Tôi cứ tưởng hắn sắp phát hiện ra điều gì kinh thiên động địa, ai ngờ lại biểu diễn cho tôi màn… ngủ tại chỗ?]
[Thôi bỏ đi, các anh em, y tá trưởng bị đánh ngất chắc chắn sẽ tức giận lắm, cũng không biết định nhốt người ta bao lâu, tôi chịu hết nổi rồi, đi ngủ đây.]
[Ngủ thôi ngủ thôi, ngủ dậy xem tiếp.]
[Hy vọng lúc tôi tỉnh dậy, hắn ta vẫn còn sống.]