Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 12

Cố Triêm quay lại phòng bệnh, việc đầu tiên cậu làm là đi gõ vào bức tường.

Quả nhiên, màn đen quen thuộc lập tức xuất hiện, cậu bị cô bé kéo vào trong tường.

Ngay lúc cậu vừa chui vào, cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng bị đẩy mạnh mở ra! Y tá trưởng nhận ra mình bị lừa, xông thẳng vào trong.

Đáng tiếc, lúc này trong phòng bệnh đã không còn ai.

Y tá trưởng lục soát khắp trong ngoài vài lượt, cuối cùng giận dữ bỏ đi.

[Nguy thật, chỉ trễ hai ba giây nữa là bị phát hiện rồi!]

[Nếu bị y tá bắt được thì coi như xong đời!]

[Tôi vẫn không hiểu nổi, hắn đánh y tá để làm gì vậy?]

[…Tôi cũng không hiểu nổi, sao hắn dám chứ.]

[Người mới này… không điên thì cũng liều đến mức ngu ngốc.]

Trong không gian bên trong bức tường, cô bé đã đợi từ lâu, thấy Cố Triêm trở lại thì vội chạy đến: “Tiểu Hồng đâu rồi?”

Cố Triêm lấy con búp bê ra. Cô bé nhảy cẫng lên định giật lấy, nhưng cậu không đưa, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Cô bé biết cậu đang muốn gì. Người này thật cứng đầu, rõ ràng vừa nãy còn cho cô kẹo mà! Cô không vui chút nào, lôi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Cố Triêm rồi nói: “Đáp án cho anh nè, giờ thì có thể đưa Tiểu Hồng cho em rồi chứ!”

Lúc này Cố Triêm mới đưa con búp bê cho cô bé.

Thời gian vẫn còn sớm, cậu cũng không vội rời đi, liền mượn chút ánh sáng nơi góc tường, cúi đầu xem đáp án.

Thấy cậu hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn chưa chịu đi, cô bé ôm lấy búp bê, không nhịn được hỏi: “Anh không sợ à? Lần đầu tiên em thấy có người làm xong nhiệm vụ mà không vội chạy đấy.”

Trước giờ cũng có người từng vào nhưng phần lớn đều lấy được đáp án là rời đi ngay, chẳng ai dám nán lại nơi này quá lâu.

Cố Triêm không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nói: “Đến búp bê trong phòng nghỉ của y tá mà em còn lấy không nổi, thì em làm được gì tôi chứ?”

Cô bé: “…”

Bị chọc tức, cô bé buồn bực ôm chặt con búp bê, rụt vào góc.

Tờ đề này khá dài, càng về sau càng quái gở… thậm chí có cả câu hỏi nổi tiếng về đường ray xe lửa. Mà đáp án thì lại cực kỳ biếи ŧɦái.

Mấy bài kiểm tra kiểu này, thật sự có thể chứng minh một người có tinh thần ổn định à?

Cố Triêm lật mặt sau của tờ đáp án. Đúng lúc này, cô bé đột nhiên lên tiếng: “Đến giờ ăn tối rồi.”

Cố Triêm: “…”

Lời vừa dứt, trước mắt cậu bỗng nhòe đi, rồi thoát ra khỏi không gian tăm tối trong bức tường.

Đèn trong phòng bệnh khá chói, Cố Triêm nheo mắt lại, cất kỹ đáp án mà cô bé đưa cho.

Ngay sau đó, Văn ca cùng những người khác quay trở lại.

Văn ca vào phòng bệnh không thèm liếc nhìn Cố Triêm lấy một cái, rõ ràng còn ghi thù chuyện lúc trước bị cậu từ chối.

Một bầu không khí kỳ quái lan tỏa trong phòng bệnh, phần lớn mọi người đều đứng về phía Văn ca, còn Cố Triêm thì không rõ chuyện gì đã xảy ra, liền bị cô lập.

Lần này Văn ca không chủ động bắt chuyện với Cố Triêm — tên người mới này không biết điều, phải cho cậu một bài học, như vậy mới khiến cậu nghe lời.

Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Y tá trưởng đến rồi.

Cửa phòng bệnh lại bị ai đó đẩy ra “rầm” một tiếng. Cánh cửa mỏng manh va vào tường, lảo đảo như sắp sập, e rằng không chịu nổi thêm lần nào nữa.

Cô ta chẳng buồn nhìn ai khác, ánh mắt trực tiếp khóa chặt lên người Cố Triêm, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy ác ý: “Có người tự tiện xông vào phòng nghỉ của y tá, phải đưa đến phòng trừng phạt để giam giữ.”

Vừa nghe câu đó, tất cả người chơi đều xôn xao.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết ai lại gan to đến vậy, dám tự ý xông vào phòng nghỉ của y tá mà còn bị bắt gặp.

Văn ca hỏi: “Ai?”

Y tá trưởng đưa tay chỉ thẳng… là Cố Triêm.

Cố Triêm bình tĩnh hỏi lại: “Cô có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ?” Y tá trưởng như thể chỉ chờ câu này của cậu, nụ cười càng thêm nham hiểm: “Trong phòng nghỉ có gắn camera giám sát, mày không nghĩ tới đúng không?”

Quả thực Cố Triêm không nghĩ đến điều này.

Cậu đã quan sát kỹ bố cục bên trong phòng nghỉ, nhưng không phát hiện có bất kỳ camera nào.

“Lại đây!” Y tá trưởng quát lớn, ra lệnh một lần nữa.

Dựa vào những gì đã thử nghiệm trước đó, Cố Triêm xác định đối phương là con người. Nhưng cô ta lại có sức mạnh và khả năng hồi phục vượt xa người thường — có thể dùng một tay ép chặt người chơi lên tường, dùng hết sức đánh một gậy vào cổ mà cô ta chỉ ngất đi mười mấy phút…

Rõ ràng, đối đầu với y tá trưởng là chuyện không khả thi, ít nhất là đối đầu trực diện thì không được.

Cố Triêm liền đi theo y tá trưởng rời khỏi phòng.

Việc cậu ngoan ngoãn đi như vậy khiến nét mặt của những người còn lại càng thêm kỳ lạ.

Không rõ vì sao, nhưng họ đều có cảm giác tên người mới này… không cùng một phe với họ.

Có người nhỏ giọng hỏi Văn ca: “Giờ phải làm sao? Tên người mới đó cứ tự tìm đường chết, có nên giúp hắn không?”

“Giúp hắn?” Văn ca nhướng mày: “Số lượng câu hỏi trong bài kiểm tra đánh giá đều cố định. Nếu hắn giành điểm, tức là điểm của cậu phải chia cho hắn. Cậu thấy điểm của mình có dư không?”

“Huống hồ hắn đã bị trừng phạt hai lần, chỉ số tinh thần chắc chắn rất thấp. Chúng ta đều thấy rồi, một khi chỉ số tinh thần về 0 thì sẽ phát điên, bị NPC dẫn đi… Cậu chắc rằng hắn ra khỏi phòng trừng phạt vẫn còn là người bình thường sao?”

Nghe vậy, người kia lập tức chùn bước, không dám nói thêm gì nữa.