Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 11

Quả nhiên, khi đi ngang qua phòng trừng phạt, y tá trưởng không hề dừng lại.

Cố Triêm cũng chẳng phản ứng gì rõ rệt. Quả thật cậu có ý muốn đánh cược một phen, nhưng đó không phải mục đích chính, nên không đạt được cũng chẳng sao.

Bọn họ nhanh chóng quay về phòng bệnh. Quả đúng như dự đoán, trong phòng không có ai. Y tá “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Lên giường nằm đi.”

“…” Cố Triêm không nói gì, chỉ lặng lẽ bước về phía giường.

Y tá quay người, không biết từ đâu lôi ra một ống tiêm, chất lỏng màu tím nhạt bên trong trông vô cùng quen mắt…

Cố Triêm bỗng nhiên khựng lại.

Động tác của y tá cũng dừng theo, ánh mắt dán chặt lên người cậu, trong ánh nhìn tràn ngập sự thúc giục.

Cố Triêm ôm bụng, lùi về sau một bước: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Cái gì?” Y tá gần như không tin nổi vào tai mình.

Cố Triêm vẫn kiên quyết: “Nhịn không nổi nữa… tôi phải đi vệ sinh trước đã… Cô cứ chờ ở đây, tôi quay lại ngay.”

“Cậu…” Y tá còn định nói gì đó, nhưng Cố Triêm đã lao về phía nhà vệ sinh.

Vừa chạy, cậu vừa lớn tiếng hô: “Cô đừng có đi đâu đấy! Nhất định phải chờ tôi!”

Y tá do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.

Dù sao nhà vệ sinh cũng nằm trong phòng bệnh, bên trong không có cửa sổ, cửa phòng thì đã khóa, còn sợ hắn chạy mất chắc?

Cứ để hắn đi.

Cố Triêm quay người bước vào nhà vệ sinh, y tá trưởng đứng chờ ngay trước cửa.

[Không hiểu nổi nữa rồi, rốt cuộc hắn đang định làm gì?]

[Chẳng lẽ định học theo phim, trèo cửa sổ nhà vệ sinh trốn đi à?]

[Không thể nào, hắn không phát hiện ra à, cái bệnh viện này từ trong ra ngoài, từ hành lang đến phòng bệnh, tuyệt đối không có cửa sổ!]

Cố Triêm thực ra không có ý định bỏ trốn. Trước đó, lúc tìm manh mối trong phòng bệnh, cậu đã phát hiện trong nhà vệ sinh có vài dụng cụ vệ sinh.

Vào nhà vệ sinh xong, cậu không hề đi vệ sinh, mà cầm lên một cây chổi. Cậu tháo phần đầu chổi lau nhà ra, chỉ còn lại một khúc gậy gỗ, rồi cứ thế cầm lấy bước ra ngoài…

[Cái… cái này… hắn định làm gì vậy?]

[??? Đừng nói là tôi nghĩ đúng nhé!]

[Chính là cậu nghĩ đúng đấy, trời ơi, hắn thực sự dám làm thế!]

[Lá gan hắn lớn thật! Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh thảm khốc lúc hắn bị phát hiện rồi!]

Trong phó bản này, có y tá, có y tá trưởng, có cả đầu người biết bay… Cố Triêm không thể phân biệt được sự khác nhau giữa chúng. Nhưng trong lòng cậu có một suy nghĩ… nhất định phải được kiểm chứng.

Có lẽ trong mắt người khác, hành động này vừa táo bạo vừa ngông cuồng, chẳng khác nào lấy mạng mình ra đùa giỡn.

Nhưng xin lỗi… Cố Triêm chính là kiểu người như thế.

Cậu ra tay nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn. Ngay khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu vung gậy gỗ trong tay, đập thẳng vào sau gáy y tá trưởng!

Y tá trưởng đang quay lưng về phía nhà vệ sinh, có lẽ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Bị gậy đánh trúng, cô ta không kêu một tiếng, mà đổ gục xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.

Cố Triêm tiến lại gần, cẩn thận kiểm tra, xác định cô ta không giả vờ ngất, rồi mới lôi cô ta lên, quăng sang chiếc giường bên cạnh.

Trong phòng có tổng cộng ba chiếc giường bệnh, bên dưới giường đều có bánh xe trượt được. Cậu dùng ga trải giường trắng phủ kín người y tá, rồi đẩy chiếc giường đó ngang nhiên rời khỏi phòng.

[…]

[Vãi… làm thế cũng được á?]

[Y tá này thật sự bị đánh ngất luôn à?]

[Hình như… đúng là có thể đấy, theo thiết lập của phó bản này… ừm…]

[… Nghĩ kỹ lại vẫn thấy thật là phi lý.]

[Người mới này đúng là dân chơi thứ thiệt.]

[Tôi sai rồi, sao lúc đầu tôi lại nghĩ cậu ta là tiểu mỹ nhân yếu đuối của tôi cơ chứ.]

[Haha cười chết mất, vẻ ngoài yếu đuối, bên trong điên loạn đúng không? Yêu hơn rồi đó!]

Cố Triêm kéo giường bệnh với động tác hết sức thô bạo. Cậu túm lấy đuôi giường, phần đầu giường không ngừng va đập vào hai bên tường, đầu của y tá trưởng cũng liên tục đập vào lan can giường — tái hiện hoàn hảo cảnh tượng lúc cậu bị đưa vào phòng bệnh.

[Tôi cảm thấy người mới đang trút giận, nhưng không có bằng chứng.]

[Vì lúc y tá trưởng kéo hắn thì cũng rất thô bạo, nên hắn trả đũa lại?]

[Ồ? Tính cách của người mới này đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy.]

Trên đường đi, cũng có không ít y tá nhỏ bắt gặp cậu, nhưng rõ ràng quyền hạn của họ không bằng y tá trưởng. Cố Triêm cứ bày ra dáng vẻ đương nhiên như thế, vậy mà thật sự chẳng ai bước lên tra hỏi.

Cứ thế, cậu ngang nhiên đẩy giường đến phòng nghỉ của y tá. Bên trong không có ai, cậu đẩy y tá trưởng vào.

Phòng nghỉ của y tá có diện tích tương đương phòng bệnh. Giữa phòng đặt hai chiếc bàn làm việc — một chiếc là chỗ y tá trưởng ngồi lúc nãy, chiếc còn lại thì trống trơn, mặt bàn sạch sẽ, ghế ngồi là loại da thật, trông rất đắt tiền.

Phòng này cũng không có cửa sổ. Dọc theo tường là một loạt tủ kệ, bên trong cất giữ thuốc men, dụng cụ tiêm chích…

Cố Triêm kéo y tá trưởng từ giường bệnh xuống, đặt cô ta ngồi lên ghế, để nguyên người gục trên bàn.

Sau đó, cậu quay người lục lọi tủ đựng đồ, tìm thấy một xấp ảnh, là ảnh toàn thân của tám người chơi bọn họ, bao gồm cả hai người đã chết.

Mỗi người trong ảnh đều bị khoanh một chấm đỏ trên thân thể.

Văn ca là ở mũi, cô gái kia là tóc. Còn Cố Triêm… toàn thân cậu đều nằm trong vòng đỏ.

Nghĩa là gì?

Cố Triêm lật mặt sau tấm ảnh, nhưng không có bất kỳ thông tin nào.

Không hiểu nổi.

Thời gian của cậu có hạn, nên quyết định không lãng phí vào mấy thứ huyền huyền ảo ảo này nữa. Cậu đặt xấp ảnh xuống, bắt đầu tìm con búp bê mặc váy đỏ.

Phòng nghỉ của y tá không có nhiều đồ, rất nhanh cậu đã tìm thấy con búp bê trong ngăn kéo bàn làm việc của y tá trưởng.

Lúc này, y tá trưởng đang gục trên bàn bỗng co giật một cái, trông như sắp tỉnh lại.

Cố Triêm cầm lấy búp bê, vội vàng rời khỏi nơi này.

Không lâu sau khi cậu rời đi, y tá trưởng quả nhiên tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Cổ sau đau nhức dữ dội, cô ta ôm gáy, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Đây là phòng nghỉ của y tá… Nhưng lúc nãy cô ta đang ở trong phòng bệnh, chuẩn bị tiêm thuốc cho bệnh nhân số 707 mà?

Chẳng lẽ mình vừa mơ một giấc?

Cô ta nghi hoặc sờ vào túi áo. Vì một số lý do đặc biệt, cô ta luôn mang theo một ống thuốc trong người… nhưng bây giờ, ống thuốc đó đã biến mất.

Không phải mơ!

Là có người đã đánh lén mình từ phía sau, rồi đưa mình về lại phòng nghỉ!

Là bệnh nhân số 707!