Cố Triêm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Văn ca thấy mình không được hồi đáp, liền chủ động bước tới bên cậu, ra vẻ tốt bụng nói:
“Trong loại phó bản này, tìm manh mối là chuyện quan trọng nhất. Mỗi phó bản đều ẩn giấu một sự thật, chỉ khi tìm ra sự thật đó, cậu mới có cơ hội rời khỏi đây.”
Vừa nói, hắn ta vừa đi tới sát bên Cố Triêm, tiếp lời: “Nơi này bọn tôi lục soát hết rồi, không có gì hữu dụng đâu. Chi bằng nhân lúc buổi chiều được tự do hoạt động, ra ngoài xem thử.”
[Ơ, sao tự nhiên Văn ca lại tốt bụng thế này?]
[Tới rồi tới rồi! Văn cẩu lại bắt đầu diễn rồi!]
[Chuyện gì vậy?]
[Mấy người không biết à? Tên Văn ca này là gay đấy!]
[Gay thì sao? Ăn cơm nhà mấy người chắc?]
[Hừ, không ăn cơm nhà tôi, nhưng hắn dụ dỗ người mới, nhìn là thấy buồn nôn rồi!]
[Buồn nôn thật! Văn cẩu cút đi được không! Đừng có động vào chồng tôi!]
Mặc kệ bão bình luận đang náo loạn, Văn ca đã bước sát tới bên Cố Triêm.
Ánh mắt hắn ta không ngừng liếc qua liếc lại trên người Cố Triêm. Lúc trước người mới này còn nằm trên giường bệnh nên chưa nhìn kỹ được, giờ ngắm kỹ mới thấy… đúng là hàng cực phẩm.
Làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh tế, toàn thân toát ra khí chất cao quý xa cách, vừa lạnh lùng lại mang theo vẻ mỏi mệt hờ hững.
Cao quý xa cách ư?
Càng là loại người như vậy, một khi lên giường lại càng dễ sa đọa, cảm giác đối lập ấy mới thật khiến người ta phát nghiện.
Không được, người mới này, nhất định phải tìm cách có được.
Văn ca lại rướn người thêm một chút, giọng nói bỗng trầm xuống, đầy ẩn ý: “Tôi đi cùng cậu nhé?”
Cố Triêm vốn dĩ từ nãy đến giờ vẫn thờ ơ, lúc này đột nhiên né sang bên cạnh. Dù rằng trong phó bản này cậu không quá tích cực, nhưng cũng không đến mức khi có kẻ mang ý đồ xấu tới gần mà cậu còn lười tránh.
Vẻ mặt cậu vẫn nhàn nhạt: “Không cần.”
Nói rồi cậu bước đi, rời khỏi chỗ Văn ca trước một bước.
Cố Triêm vừa rời đi, sắc mặt Văn ca lập tức khó coi. Người mới này chẳng biết điều chút nào, hắn thật sự không hiểu bản thân đang ở nơi nào à? Ở chốn này mà còn giữ cái dáng vẻ kiêu ngạo thanh cao đó sao?
“Hừ, vậy thì cố mà tự mình nỗ lực đi, hy vọng cậu có thể một mình vượt qua phó bản này.” Văn ca nghiến răng nói, mặt sa sầm lại, quay người bỏ đi.
[Cái thể loại gì vậy trời! Dụ dỗ không được thì quay sang đe dọa.]
[Nên tôi mới nói, hắn thực sự buồn nôn!]
[Đừng có nói quá, có người chịu giúp đã là tốt rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh.]
[Người ta có cần Văn cẩu giúp không? Hắn đã kích hoạt được nhánh phụ nào chưa?]
[Hahaha, anh bạn này chửi chuẩn lắm! Fan Văn cẩu tự dưng im re luôn rồi kìa.]
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cố Triêm đi thẳng đến phòng nghỉ của y tá.
Theo lời cô bé, con búp bê của cô đang được cất trong đó.
Trên đường đi, cậu gặp vài người y tá khác. So với y tá trưởng phụ trách ra đề hôm trước, họ mặc đồng phục khác, luôn cúi đầu, gần như không bao giờ giao tiếp bằng mắt với bệnh nhân.
Cảm giác rất khác thường…
Cậu nhanh chóng đến trước cửa phòng nghỉ của y tá, qua khe cửa có thể thấy bên trong có người.
Chính là y tá trưởng đã ra đề thi cho bọn họ trước đó, cô ta đang ở bên trong.
[Xui thật đấy, tôi nhớ là ngoài thời gian hoạt động tự do ra, y tá trưởng rất ít khi có mặt trong phòng nghỉ.]
[Nhánh phụ này thực ra rất đơn giản, chỉ cần tranh thủ lúc ăn cơm, lén lút vào lấy con búp bê là xong.]
[Người mới này định làm gì vậy?]
Chỉ thấy Cố Triêm không những không rời đi, mà còn bước tới trước cửa, đột nhiên ngã nhào vào trong…
Cánh cửa phòng nghỉ lập tức bị cậu đẩy bật ra!
Trông cậu như cành liễu yếu ớt gặp gió, không chịu nổi sức nặng mà ngã nhào xuống đất.
[???]
[Tôi báo cáo! Ở đây có người đang diễn trò ngã ăn vạ!]
[Hắn điên rồi à? Định làm gì thế?]
Y tá trưởng bên trong đương nhiên bị tiếng động làm cho giật mình, lập tức bật dậy, thấy Cố Triêm ngã ngay trước cửa, sắc mặt lạnh hẳn xuống: “Cậu làm gì vậy? Đây không phải nơi cậu được phép đến!”
Cố Triêm ôm lấy ngực mình, hơi thở mong manh: “Tim tôi… đau quá… tôi có phải… bị bệnh rồi không…”
Cậu vốn đã đẹp sẵn, thuộc kiểu lạnh lùng yếu ớt. Giờ phút này nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lông mày khẽ nhíu lại… phải nói, trông thực sự khiến người ta sinh lòng thương xót.
Nhưng y tá không phải hạng người có lòng thương hoa tiếc ngọc. Cô ta từ trên cao nhìn xuống Cố Triêm đang nằm rạp dưới đất, lát sau bỗng lộ ra một nụ cười hưng phấn đầy tà khí: “Đúng vậy, cậu bị bệnh rồi. Mà bị bệnh thì sao nào?”
Cố Triêm nhìn thẳng vào mắt cô ta, như bị mê hoặc, nhẹ giọng nói: “Bị bệnh… thì phải tiêm thuốc…”
“Đúng rồi, phải tiêm. Tôi đỡ cậu dậy, chúng ta đi tiêm thuốc.” Giọng y tá dịu dàng nhưng đầy quái dị: “Tiêm xong là sẽ khỏi ngay thôi.”
“Được.” Cố Triêm khẽ đáp, để y tá dìu mình đi về phía phòng bệnh.
[Tôi hiểu rồi, có phải hắn đang định dùng cách này để quay lại phòng trừng phạt không?]
[Nhưng… y tá sẽ không chủ động mở phòng trừng phạt đâu. Cùng lắm chỉ bị tiêm thuốc thôi…]
[Hắn đã bị tiêm một lần rồi, nếu bị tiêm lần nữa, chỉ số tinh thần còn trụ nổi không?]
[Nếu trời sinh chỉ số tinh thần của hắn cao thì còn đỡ… Nhưng giờ còn chưa bước vào lượt trả lời thứ hai, đã tiêm đến hai mũi, sau này tính sao?]
[Nguy thật… người mới này e rằng sắp tự đẩy mình vào chỗ chết rồi.]