Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 9

Biến cố bất ngờ khiến cả bão bình luận hoảng hồn:

[Mẹ nó! Gì thế này!]

[Có một cánh tay thò ra từ trong tường!]

[Góc quay vừa rồi nhập vai quá, giật hết cả mình!]

[Không đùa đâu các ông, tôi toát cả mồ hôi lạnh, mà người mới này sao vẫn điềm nhiên thế kia! Chẳng lẽ bị liệt cảm xúc à!]

Gương mặt Cố Triêm, người vừa bị kéo vào tường, hoàn toàn bất động. Việc đầu tiên cậu làm là ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh.

Không gian này rất chật hẹp, bốn phía tối đen như mực, chỉ có một chùm sáng phía xa chiếu từ trên xuống.

Là một góc tường. Một bé gái mặc váy đỏ đang quay lưng về phía Cố Triêm, cúi đầu nức nở:

“Hu hu hu…”

Âm thanh mong manh như tơ, lúc có lúc không, vọng lên trong không gian trống rỗng khiến người ta rợn tóc gáy.

[Hơi rợn thật đấy anh em.]

[Tôi chơi phó bản này bao nhiêu lần rồi, chưa từng thấy cảnh tượng này… Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Mọi người nhìn tên người mới kìa, sao hắn vẫn bình tĩnh thế? Rốt cuộc có chuyện gì vậy trời!]

“Lộp bộp.”

“Lộp bộp.”

Tiếng bước chân vững vàng bình thản vang lên, chính là của Cố Triêm.

Cậu tiến về phía cô bé mặc váy đỏ. Cô bé bất chợt quay phắt lại, chỉ thấy khuôn mặt và mái tóc của cô bé đầy rẫy máu tươi, nở nụ cười ghê rợn với Cố Triêm:

“Anh ơi… anh đến chơi với em sao…”

Cô bé vươn tay, lao thẳng về phía Cố Triêm!

Trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy móng vuốt sắc nhọn của cô bé lóe lên ánh lạnh. Đôi tay này mà bóp trúng cổ Cố Triêm thì e rằng đầu sẽ lìa khỏi cổ trong tích tắc!

Thế nhưng Cố Triêm hoàn toàn không động đậy, thản nhiên nhìn cô bé lao tới.

Ngay khoảnh khắc đôi tay cô bé sắp chạm vào cổ cậu, cô bé bỗng dừng lại, lùi mạnh về sau, co rúm vào góc tường, giọng đầy ấm ức:

“Sao anh không tránh?”

Cố Triêm bước tới trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống, tiện tay lấy ra hai viên kẹo từ túi áo, rồi đưa cho cô.

Ở nơi này, quần áo và vật dụng trên người của cậu đều là đồ từ hiện thực mang theo.

Cậu bị hạ đường huyết nên có thói quen mang kẹo bên người.

Có lẽ cô bé không ngờ cậu lại có phản ứng như vậy, cô nhìn viên kẹo một cái, rồi lại nhe răng dọa nạt cậu.

Nhưng Cố Triêm chỉ thản nhiên nói: “Đừng phí sức nữa, tôi không sợ.”

Cô bé: “…”

Cô bé nhìn chằm chằm Cố Triêm, phát hiện cậu thực sự không sợ. Lúc này mới rụt rè thu tay lại, sau đó liếc nhìn viên kẹo, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay lấy.

Cô bóc lớp giấy bọc rồi nhét kẹo vào miệng, ngẩng đầu nhìn Cố Triêm: “Anh ơi, sao anh không sợ em?”

Cố Triêm ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với cô bé: “Em còn nhỏ thế này, có gì mà phải sợ… Sao em lại ở đây?”

Cô bé nghiêng đầu: “Bên ngoài có một y tá rất đáng ghét, không cho em ra ngoài… Anh ơi, anh có thể giúp em một việc được không?”

Ngay khoảnh khắc cô bé cất lời, Cố Triêm liền nghe thấy giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên:

[Chúc mừng người chơi kích hoạt nhiệm vụ phụ: Lời cầu cứu của Tiểu Linh.]

[Có nhận nhiệm vụ phụ không?]

Cố Triêm không vội nhận, mà hỏi cô bé: “Giúp việc gì?”

Cô bé vẻ mặt tủi thân: “Y tá đã bắt bạn nhỏ của em đi mất, anh có thể giúp em giành bạn ấy lại được không?”

Cố Triêm đáp: “Tôi giúp em thì em cho tôi được lợi gì?”

[Trời ạ… Người mới này đúng là cứng rắn không kẽ hở!]

[Tôi xin vía! Sao hắn có thể nhịn không nhận nhiệm vụ ngay mà còn hỏi tới hỏi lui như vậy! Hắn biết nhiệm vụ phụ trong trò chơi này kích hoạt khó cỡ nào không! Nhỡ đâu chọc giận NPC, nó không giao nhiệm vụ nữa thì sao?]

[Có thể mặc cả với NPC đòi phần thưởng? Mở mang tầm mắt rồi đấy.]

Đôi mắt cô bé đảo tròn một lúc lâu, rồi bất chợt reo lên:

“Em biết rồi! Các anh phải làm một cái gì đó… kiểu trả lời câu hỏi đúng không? Em biết đáp án! Anh giúp em tìm lại bạn nhỏ, em sẽ nói hết đáp án các câu hỏi cho anh! Như vậy thì anh sẽ không bao giờ trả lời sai nữa!”

[Thì ra phó bản này còn có nhánh phụ kiểu vậy sao?]

[Ghê thật đấy, người mới này mà bảo vô tình kích hoạt nhiệm vụ phụ thì tôi không tin nổi.]

[Vào phó bản không giao tiếp với ai, chắc là thấy không cần thiết! Chắc chắn là cao thủ ẩn danh rồi.]

[Có lý! Không sợ hãi, bình tĩnh trước mọi tình huống, còn biết cả nhiệm vụ ẩn – khả năng cao là cao thủ thật.]

[Nhưng kể cả là cao thủ, phó bản này hắn cũng chưa từng đánh qua, sao lại biết có nhánh phụ ở đây?]

Bão bình luận tranh luận không dứt, nhưng Cố Triêm vẫn chưa vội đồng ý.

Cậu quan sát kỹ cô bé. Trong ánh mắt cô là sự mong mỏi lấp lánh, nhưng rõ ràng đang cố ép mình giữ bình tĩnh, không để lộ quá nhiều cảm xúc. Chính vì vậy, Cố Triêm càng chắc chắn: cô bé thực sự rất quan tâm đến “bạn nhỏ” kia, nhưng đồng thời cũng vô cùng sợ hãi người y tá đó.

Cuối cùng, cậu gật đầu: “Được. Bạn của em trông như thế nào?”

Cô bé mừng rỡ đến mức toàn thân khẽ run lên, nhưng vẫn cố nén lại niềm phấn khích, đáp:

“Bạn nhỏ của em tên là Tiểu Hồng, là một con búp bê mặc váy đỏ. Sau khi bị y tá lấy đi, chị ta đã đem nó giấu trong phòng nghỉ của y tá. Chỉ cần anh nhân lúc chị ta không có ở đó, lén lấy búp bê về là được!”

“Hiểu rồi.” Cố Triêm gật đầu nhận lời.

Cô bé liền nói: “Vậy đi nhanh lên!”

Vừa dứt lời, bóng tối xung quanh đột ngột biến đổi. Sau một thoáng choáng váng ngắn ngủi, Cố Triêm phát hiện mình đã quay lại phòng bệnh.

Đúng lúc ấy, Văn ca vừa bước từ ngoài vào.

Cố Triêm vừa mới thoát ra khỏi bức tường, thân thể còn chưa kịp xoay người. Trong mắt Văn ca, cảnh tượng này chẳng khác gì một người mới vừa vào phó bản, dáng vẻ yếu ớt mơ hồ, không biết phải tìm manh mối ở đâu, cứ đứng ngẩn ra trước bức tường, trông thật đáng thương và bất lực.

Bình thường Văn ca không thích dẫn người mới, nhưng người mới này diện mạo thật quá xuất sắc: đôi mắt, mũi, miệng, từng đường nét đều khiến hắn ta vừa nhìn đã thấy động lòng.

Nếu có thể làm quen một chút thì… Văn ca hơi nheo mắt lại, chủ động mở lời: “Còn không mau đi tìm manh mối?”

Cố Triêm liếc nhìn hắn ta một cái.

Cậu còn nhớ người này, lúc trước có thái độ khá lạnh nhạt, không hiểu sao bây giờ lại đột nhiên nhiệt tình như vậy.