Kẻ Ham Vui Có Thể Trở Thành Cứu Tinh Của Giới Tu Chân Không?

Chương 7

Có thể nói là một bước nhảy vọt về chất.

Lê Xuyên ngưng thần, khẽ gật đầu.

Diệp Lãm Thu vung kiếm cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng nụ cười của cô lại càng lúc càng thoải mái.

Đúng là như vậy!

Đại sư huynh thật sự rất nghiêm khắc, thậm chí có vẻ mắc chứng cưỡng chế, nếu rơi vào người khác thì Diệp Lãm Thu không rõ, nhưng rơi vào Diệp Lãm Thu thì rõ ràng đây là một tin tốt lành.

Cái cảm giác không có tình cảm nam nữ mà trong mắt chỉ có kiếm này thật là sảng khoái!

Diệp Lãm Thu học rất chăm chỉ.

Không chỉ vì muốn lấy lòng Lê Xuyên, mà còn vì chính bản thân cô.

Đã đến đây rồi, ở cái giới tu chân đầy đao quang kiếm ảnh này mà không có chút thực lực nào thì đi lại khó khăn, một phút sơ sẩy là mất mạng.

Huống chi cô còn nghi ngờ là một nữ phụ độc ác pháo hôi, vạn nhất có một ngày thật sự bị đâm hoặc bị hãm hại thì ít nhất cô cũng có thể đỡ được vài chiêu, phản kích lại cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ đến đây Diệp Lãm Thu càng hăng hái như được tiêm máu gà.

Dù sao cũng là người phụ nữ từng trải qua sự rèn luyện kép của luận văn và thực tập, có thừa sức lực và thủ đoạn.

Chưa nghe nói tu tiên mà còn có chuyện đột tử.

Diệp Lãm Thu: [Sư phụ giỏi chỉ dạy một kèm một, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này!]

Kém thì luyện nhiều! Không chết thì học!

Diệp Lãm Thu thậm chí còn chủ động tăng độ khó cho mình, sau khi Lê Xuyên nhận xét "tạm được" trong lần đánh giá mới.

Diệp Lãm Thu lại hăng hái chủ động làm lại một lần.

Chiến thuật biển người là hữu dụng, lần này càng thuận lợi hơn, ngay cả người khó tính như Lê Xuyên cũng không tìm ra một lỗi nào.

Diệp Lãm Thu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ đắc ý, cô lại giở trò tinh nghịch: "Đại sư huynh, mấy cái này đơn giản quá, thêm chút khác đi?"

Đại sư huynh nói: "Được."

Diệp Lãm Thu có chút hối hận, nhưng đã quá muộn.

Cuối cùng vẫn là Lê Xuyên nhận được phù truyền âm của chưởng môn gọi hắn qua đó một chuyến thì mới kết thúc lần dạy này, đương nhiên thời gian dạy đợt tới cũng đã được ấn định trước.

Nhìn Diệp Lãm Thu bước chân lảo đảo như uống phải rượu giả rời đi, đáy mắt Lê Xuyên hiếm khi lộ ra vài phần ý cười.

Lê Xuyên không quen thuộc với nhị sư muội vốn luôn cô độc và khép kín này, nhưng sau lần này hắn đã có cái nhìn khác về Diệp Lãm Thu.

Tuy rằng công phu căn bản nát bét, nhưng cần cù chịu khó chính là đứa trẻ ngoan, tinh thần diện mạo cũng khác hẳn trong suy nghĩ hắn.

Nói chung là phát triển theo hướng tốt.

...

Diệp Lãm Thu không biết sư huynh rẻ tiền đánh giá cô thế nào, khi cô vừa kéo cái thân thể mất cảm giác trở về liền thi triển tám lần thuật thanh tẩy, sau đó ngã xuống giường ngủ say như chết.

Diệp Lãm Thu ngủ ròng rã một ngày trời mới hơi tỉnh lại.

Sau khi tỉnh dậy, Diệp Lãm Thu ra ngoài bắt đầu tìm kiếm mục tiêu số hai của mình: Tiểu sư muội.

Theo kế hoạch, Diệp Lãm Thu sẽ "công lược" cả sư huynh và sư muội cùng lúc.

Nhưng không ngờ chỉ vì đi theo Lê Xuyên để làm một nữ tu cay nghiệt mà mấy ngày liền cô không chạm đến cửa nhà chứ đừng nói là "công lược" tiểu sư muội.

May mắn là Diệp Lãm Thu vận may không tệ, không tốn nhiều công sức đã phát hiện ra tiểu sư muội Sài Linh ở sau núi.

Sài Linh đang ngồi xổm bên dòng suối róc rách, nàng mặc một bộ váy tiên màu xanh lục non tràn đầy sức sống, tóc được buộc thành hai búi bằng dải lụa màu vàng nhạt, phía dưới còn có những chiếc chuông bạc nhỏ xíu. Sài Linh có khuôn mặt xinh xắn, má bầu bĩnh, giống như một quả đào mật mọng nước, đôi mắt to tròn chớp chớp.