Kẻ Ham Vui Có Thể Trở Thành Cứu Tinh Của Giới Tu Chân Không?

Chương 8

Diệp Lãm Thu ngay lập tức thốt lên trong lòng: [Đáng yêu quá đi].

Nhưng tiểu sư muội đáng yêu lúc này dường như đang gặp một chút rắc rối, trong tay nàng đang túm một con gà đang giãy dụa kịch liệt.

Cả con gà bay lên, cánh vỗ phành phạch, móng vuốt loạn cào, vẻ mặt tiểu sư muội có chút hoảng loạn, mắt thấy con gà sắp bay đi rồi.

Diệp Lãm Thu quả quyết ra tay.

Hồi nhỏ Diệp Lãm Thu sống ở quê với bà ngoại, do đã từng bắt gà nên có kinh nghiệm, cô mắt nhanh tay lẹ một tay tóm gọn hai cánh gà, khép lại.

Con gà lập tức treo lơ lửng giữa không trung, không có cách thoát.

Có người ra tay giúp đỡ, Sài Linh liền thở phào nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu ngọt ngào cảm ơn người đối với nàng không khác gì một vị thần tiên giáng trần: "Cảm ơn tỷ... Sư tỷ?"

Trong đôi mắt trong veo của Sài Linh phản chiếu hình ảnh của Diệp Lãm Thu.

Diệp Lãm Thu đứng đó, do ngược sáng nên ngũ quan nhìn không rõ lắm, nàng chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt hồ ly của cô lười biếng hơi nheo lại.

Nhưng dáng người Diệp Lãm Thu thẳng tắp, động tác dứt khoát gọn gàng, tắm trong ánh nắng lại có một vẻ phóng khoáng khó tả và khí thế ngút trời của tuổi trẻ.

Mắt Sài Linh đột nhiên mở to, nàng kinh ngạc thốt lên.

Diệp Lãm Thu đi đến gần mới chú ý Sài Linh còn có hai lúm đồng tiền, ừm, càng đáng yêu hơn.

"Không khách khí." Nếu cho cô một cái đùi gà thì càng tốt.

Diệp Lãm Thu học theo dáng vẻ của Sài Linh ngồi xổm xuống, mỉm cười gật đầu.

Diệp Lãm Thu cảm thấy khởi đầu rất thuận lợi, sư muội không giống đại sư huynh, trông có vẻ rất dễ gần.

Không cần Diệp Lãm Thu chủ động bắt chuyện, Sài Linh đã líu lo trò chuyện.

"Nhị sư tỷ, muội không ngờ tỷ lại giúp muội băng bó cho gà con, nó đau quá giãy dụa lung tung, một mình muội không làm được..."

Sài Linh nhìn Diệp Lãm Thu với ánh mắt lấp lánh, nàng thấy sư tỷ cực kỳ lợi hại, có thể dễ dàng cố định được con gà.

Hơn nữa không ngờ sư tỷ lại thân thiện như vậy.

Diệp Lãm Thu: “???”

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, con gà này... không phải để ăn sao?

Diệp Lãm Thu từng nghe qua gà rán, gà nướng, gà rán KFC,... nhưng chưa từng nghe qua việc băng bó cho gà, ghép chúng lại thành một từ thật là ít người dùng!

Diệp Lãm Thu lại cúi đầu liếc nhìn con gà trong tay, vô cùng chắc chắn đây chỉ là một con gà cục tác bình thường chứ không phải linh thú gì cả.

Sài Linh trực tiếp ra tay dịu dàng thuần thục xử lý vết thương ở chân gà, miệng còn kiên nhẫn an ủi: "Bé ngoan đừng sợ, ta sẽ không làm hại con đâu, sau này phải chú ý an toàn nhé..."

Diệp Lãm Thu đeo mặt nạ cười giả tạo, rất may là vừa nãy cô không nhắc đến chuyện ăn gà.

Nhưng cũng có thể thấy tiểu sư muội thật sự rất tốt bụng.

Diệp Lãm Thu giữ gà, Sài Linh phụ trách băng bó, trong tình cảnh có thể nói là kỳ lạ này, hai người bắt đầu trò chuyện.

"Ngươi làm sao gặp được con gà này?" Diệp Lãm Thu cũng tò mò, sao nó không biến thành gà nướng mà lại được Sài Linh cứu nhỉ.

Sài Linh nói: "Nó tự tìm đến ta."

"Ngươi có thường gặp tình huống này không, ý ta là các con vật nhỏ đều rất thân thiết với ngươi?"

"Cũng không hẳn là tất cả đều thân thiết, nhưng đa số là vậy."

Trong lòng Diệp Lãm Thu tặc lưỡi một tiếng, có khả năng thân cận với động vật lại lương thiện hoạt bát,... có mùi vị của nữ chính ngôn tình đời đầu rồi đấy! Đâu giống cô, toàn bị chó ghét gà khinh.

Tiểu sư muội có độ tương thích quá cao với những tiểu thuyết như "Tây Cung".

Diệp Lãm Thu lại giả vờ vô tình hỏi: "Nếu Sư muội gặp một người đàn ông bị thương đang hôn mê bên đường thì ngươi có cứu hắn không?"

Sài Linh không nghĩ ngợi, há miệng trả lời: "Đương nhiên là có."

Diệp Lãm Thu:"..."