Kẻ Ham Vui Có Thể Trở Thành Cứu Tinh Của Giới Tu Chân Không?

Chương 6

Bị đại sư huynh chê kiếm pháp kém, Diệp Lãm Thu hoàn toàn không để bụng.

Dù sao cô cũng sắp bị đâm rồi.

Hơn nữa, cái kiếm pháp kém này, không, nhờ cái kiếm pháp tuyệt vời này đã trực tiếp giúp cô đẩy nhanh tiến độ.

Hiện tại sự phát triển đã vượt xa dự kiến, quả thực là một bất ngờ lớn.

Diệp Lãm Thu thỉnh giáo kiếm pháp chính là để có nhiều thời gian ở bên đại sư huynh hơn.

Đương nhiên, rất nhanh sau đó Diệp Lãm Thu phát hiện mình nghĩ quá đơn giản rồi, thậm chí còn không thể đồng cảm với chính mình cách đây không lâu.

...

"Làm lại lần nữa."

"Lại nữa."

"Không ăn no bụng sao, tốc độ xuất kiếm sao lại chậm như vậy, là một kiếm tu sao có thể tay run, nếu trực diện ma tu thì làm thế nào... Ngươi là người kém nhất ta từng dạy!"

Những lời giáo huấn cứng rắn không chút khách khí không ngừng vang lên ở Quan Hạc Nhai, tiên hạc đã không còn dấu vết, chạy còn nhanh hơn cả khi sói lửa sáu đuôi đến.

Diệp Lãm Thu dang rộng tay chân thở dốc nằm vật ra đất.

Cả người cô ướt đẫm mồ hôi như vừa vớt lên từ dưới nước, tiếng dạy dỗ nghiêm khắc của thanh niên lọt vào tai biến thành tiếng vo ve của muỗi.

Ánh mắt Diệp Lãm Thu ảm đạm vô thần, dường như đã mất hết sức lực và phương pháp.

Sao có thể không run tay, ha ha buồn cười chết, ai luyện kiếm từ chiều đến trưa hôm sau mà tay không run chứ.

Lời thoại quá quen thuộc, Diệp Lãm Thu không nhịn được yếu ớt hỏi một câu: "Đại sư huynh, có phải huynh chỉ dạy ai cũng nói như vậy không?"

Nhưng cô nhận được câu trả lời phủ nhận: "Không, chỉ có ngươi."

Diệp Lãm Thu im lặng, người có nhiệt độ cơ thể 37 độ C sao có thể nói ra những lời lạnh lẽo như vậy được chứ?

Được thôi, chỉ trách cô kém cỏi.

...

Sau khoảng thời gian tiếp xúc với đại sư huynh vô tình đạo - Lê Xuyên, Diệp Lãm Thu lại dao động.

Có lẽ căn bản không tồn tại cái kịch bản gϊếŧ vợ chứng đạo gì đó?

Lê Xuyên chính là một khối băng vô tình, đạo của hắn đã thành từ lâu rồi!

Đối phương từ đầu đến cuối không hề lộ ra chút tìиɧ ɖu͙© nào với cô, lúc này hắn nhíu mày nhìn xuống cô với ánh mắt chỉ có sự thất vọng vì sắt không thành thép và mong sư muội thành rồng.

Diệp Lãm Thu thậm chí cảm thấy tiềm ẩn trong biểu cảm của Lê Xuyên là: Nếu luyện không được thì ra ngoài giả vờ không quen ta đi.

Như vậy có đúng không, hả đại sư huynh của ta?

Giữa trưa mặt trời gay gắt treo cao, trên vách đá gần như không có cây cối che chắn, ánh nắng trực tiếp chiếu xuống da thịt quá lâu gần như thiêu đốt.

Lê Xuyên lúc này mới nhận ra thời gian tập luyện có lẽ đã kéo dài quá lâu, sau khi hỏi xong câu hỏi kia, nhị sư muội của hắn nằm trên mặt liền bất động như đã chết.

Trong lòng Lê Xuyên không chút gợn sóng, chỉ bình tĩnh nghĩ: Bỏ cuộc rồi sao?

Ngoài dự liệu của Lê Xuyên, giây tiếp theo Diệp Lãm Thu nghiến răng chống tay xuống đất bò dậy, cô tùy tiện dùng mu bàn tay lau mồ hôi, cười hì hì nói với hắn: "Đại sư huynh, ta tiếp tục, huynh nhìn kỹ đó, lần này có được không?"

Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ cầm kiếm, vẻ mặt kiên định nghiêm túc, cô trông rất chật vật nhưng đôi mắt ướt đẫm mồ hôi lại sáng ngời đến kinh ngạc. Ban đầu động tác của Diệp Lãm Thu còn hơi cứng nhắc, cô suy nghĩ một chút rồi thông suốt, rất nhanh tiến vào cảnh giới quên mình, tiếng kiếm rít gió vù vù.