Bị Hầu Gia Điên Phê Giam Cầm Cưỡng Chế

Chương 10: Người sai nàng đi không phải là Ninh Vương

Để được công nhận là một người có thể sống sót trong tổ ám vệ, nàng từng chịu không ít cực khổ.

Nghĩ đến chuyện cũ, Tam Thất không khỏi than nhẹ: “Chủ tử thật chẳng hiểu toan tính gì mà lại bảo ngươi làm nhiệm vụ nguy hiểm thế này…”

Sư Tri Trữ im lặng không đáp.

Thực ra, người sai nàng đi không phải là Ninh Vương, mà là Ninh Vương phi.

Nhưng chuyện này… nàng không tiện nói ra.

Thấy nàng không nói gì, Tam Thất cũng không hỏi thêm.

Trong mắt Tam Thất, Ngũ Nhi vẫn luôn là một người khác biệt so với những ám vệ như bọn họ. Trên người nàng lúc nào cũng như phủ kín một tầng sương mù, ngay cả mối quan hệ giữa nàng và chủ tử… cũng mang theo chút kỳ lạ không thể nói rõ.

Từ sau khi rời khỏi phá miếu, Tam Thất ít nói hẳn đi.

Ngọn lửa bập bùng cháy sáng, xua tan giá lạnh, nhưng trên người vẫn còn đau nhức âm ỉ.

Tam Thất đem y phục ướt treo lên giá hong, sau đó cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho nàng.

“Thân thể thế này mà còn cố chịu đựng...” Tam Thất cuối cùng vẫn nhịn không nổi, cất tiếng trách nhẹ.

Sư Tri Trữ chỉ khẽ cười, không đáp, rồi chuyển hướng câu chuyện: “Tam Thất, món đồ ta giấu ở Lương Phong Quan, ngay chỗ hôm ấy ta tách ra khỏi mọi người, bên dưới tán cây cạnh con suối nhỏ.”

Tam Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, tay vẫn không ngừng thoa thuốc, nhưng giọng điệu đột nhiên trở nên kỳ lạ hơn lúc trước: “Thật ra... món đồ đó cũng chưa hẳn quan trọng tới mức ấy. Nếu bọn chúng muốn, ngươi nói ra là được rồi.”

Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Ngươi phải giữ mạng mình trước. Trước kia ngươi vẫn nói, sau nhiệm vụ lần này sẽ được gặp lại người nhà. Ngươi không giống chúng ta – đám ám vệ chỉ biết liếʍ máu trên lưỡi đao, cho dù chết cũng không được hé miệng.”

Sư Tri Trữ cụp mắt, khẽ gật đầu không dễ nhận ra.

Thật ra Tam Thất chưa hiểu hết. Nếu nàng nói ra, e rằng cả đời này cũng chẳng thể gặp lại người thân.

Hai người nghỉ lại một đêm tại miếu hoang. Suốt đêm chẳng có ai đuổi theo, cứ như thể chưa ai nhận ra nàng đã biến mất.

Sáng hôm sau, Tam Thất đề nghị: “Trước tiên đến lấy lại món đồ, rồi hãy quay về phụng mệnh.”

Tất nhiên Sư Tri Trữ đồng ý.

Lương Phong Quan cách nơi họ nghỉ mấy ngày đường. Hai người cưỡi ngựa đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến được nơi nàng từng giấu đồ vật.

Vật vẫn còn nguyên.

Tam Thất mừng rỡ, vừa mới nhấc hộp lên thì xung quanh bỗng vang lên tiếng tên xé gió lao tới.