Bị Hầu Gia Điên Phê Giam Cầm Cưỡng Chế

Chương 11: Nàng đau đến nỗi phải ôm lấy vết thương

Thì ra bọn chúng không hề buông tha nàng, mà vẫn luôn âm thầm bám theo. Đến khi xác định món đồ đã được tìm thấy, liền lập tức ra tay.

Tam Thất phản ứng cực nhanh, ôm hộp lao xuống đất, vừa lăn tránh vừa hét lên: “Ngũ Nhi! Chạy mau!”

Sư Tri Trữ thì không may mắn như vậy. Khinh công kém cỏi, chỉ biết vài chiêu phòng thân đơn giản, bị một nhát kiếm sượt qua vai, máu bắn tung tóe.

Nàng đau đến nỗi phải ôm lấy vết thương, vừa vặn được Tam Thất kéo lên ngựa.

Ngựa phi như bay, bùn đất bắn tung, tốc độ điên cuồng khiến nàng muốn nôn cả ruột gan ra ngoài.

Kẻ đuổi theo phía sau vẫn không hề buông tha. Cứ như thế mãi, cả hai e rằng đều phải bỏ mạng.

Tam Thất trầm mặt, cắn răng hạ quyết tâm, nhét chiếc hộp vào ngực Sư Tri Trữ: “Mang nó ra ngoài cho bằng được!”

Nói dứt lời, nàng liền nhảy xuống ngựa, rút kiếm quay đầu lao vào vòng vây.

Ngựa tiếp tục lao như gió. Cảnh vật xung quanh mờ nhòe, Sư Tri Trữ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy đầu Tam Thất bị một nhát chém bay lên...

“Tam Thất!”

Nàng nghẹn ngào, siết chặt dây cương, thúc ngựa chạy như điên.

Lúc này trong đầu nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất: Sống sót!

Nhưng một thân một mình, bị truy đuổi cũng chẳng khác gì chờ chết.

Con ngựa đổ rầm xuống bùn đất, Sư Tri Trữ ôm hộp lăn vài vòng, còn chưa kịp đứng lên đã bị người từ phía sau đè xuống.

Chiếc hộp bị cướp đi, còn nàng thì bị kéo đến trước mặt một thiếu niên cưỡi bạch mã.

Nàng bị quăng xuống đất, cả người mềm oặt, hơi thở gấp gáp yếu ớt.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Chạy giỏi thật đấy. Suýt nữa là để ngươi thoát.”

Nghe tiếng hắn, lòng Sư Tri Trữ nguội lạnh, ánh mắt dấy đầy thù hận, hung dữ nhìn thẳng vào người trước mặt.

Nàng hận không thể xé xác hắn.

Cố Uẩn Quang khẽ rũ hàng mi dài, ánh mắt tùy tiện quét qua người nàng.

Nửa gương mặt nàng vùi trong bùn đất, thân thể nhỏ bé run rẩy đáng thương, giống hệt một con mèo nhỏ bị bỏ rơi giữa trời đông giá rét.

Một nữ nhân chẳng có chút võ nghệ nào, vậy mà lại có thể chạy đến tận đây. Thật là ngoài dự đoán.

Hắn chán chường liếc qua chiếc hộp vừa bị nàng ôm chặt.

Vẫn là chiếc hộp gấm năm xưa.

Nhưng khi mở ra, bên trong lại không phải đồ của hắn.

Cố Uẩn Quang nhướng mày, vứt chiếc hộp đi như rác, rút tờ bản vẽ bên trong ra, vò nát thành cục rồi ném thẳng vào người nàng.

“Đưa về.”

Lần này, nàng không còn được đãi ngộ như trước. Trên người mang xiềng xích nặng trĩu, bị giam trong địa lao tối om không thấy ánh mặt trời.