Sư Tri Trữ thở hổn hển, yếu ớt gật đầu.
Tam Thất nhanh chóng đỡ nàng lên lưng, nhẹ nhàng kéo cửa bước ra ngoài.
Mưa lớn như trút, hạt mưa lạnh buốt tạt thẳng vào mặt và người Sư Tri Trữ, lạnh đến mức cả người run rẩy không ngừng.
Tam Thất có vẻ đã mai phục nơi đây từ lâu, bước đi quen thuộc như miêu nhi, lặng lẽ luồn lách ra ngoài.
Tất cả đều diễn ra suôn sẻ đến kỳ lạ, nhưng trong lòng Sư Tri Trữ lại dâng lên cảm giác bất an không tên.
Nơi này đáng lẽ không thể vô chủ, dù mưa lớn cỡ nào, vẫn nên có người canh giữ. Huống chi trước khi rời đi, tên kia còn dặn dò gì đó rõ ràng.
Cảm giác bất an lan rộng trong lòng, khiến nàng đột nhiên khó thở, thốt lên trong hoảng hốt: “Tam Thất, mau thả ta xuống!”
Tam Thất ngạc nhiên: “Sao thế? Chúng ta sắp thoát ra ngoài rồi mà.”
“Nơi này không có người.” Giọng Sư Tri Trữ run rẩy.
Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm giác có ánh mắt đang xuyên qua màn mưa nhìn thấy mình, lạnh lẽo như kim châm xuyên da thịt, khiến từng lỗ chân lông đều dựng đứng.
Tam Thất cảnh giác liếc nhìn xung quanh, sau đó trấn an nàng: “Khi tới đây ta đã hạ mê dược, yên tâm, không ai phát hiện ra đâu.”
Nói xong, nàng vẫn không dừng bước, tiếp tục bước nhẹ nhàng tránh vũng nước.
Thật sự là vậy sao?
Sư Tri Trữ không yên lòng, cơ mặt ngày càng căng thẳng.
Quả nhiên, đúng như Tam Thất nói, mọi người trong phủ đều bất tỉnh, hai người dễ dàng vượt qua được cửa lớn.
Mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Tam Thất nhận thấy cơ thể Sư Tri Trữ run bần bật phía sau lưng mình, không đành lòng bèn bước nhanh hơn, tìm được một ngôi miếu đổ để nghỉ tạm, đặt nàng xuống nền đất khô.
Tam Thất nhóm lửa sưởi ấm, sau đó quay lại, quan tâm hỏi: “Ngũ nhi, sao rồi? Còn chịu nổi không?”
Sư Tri Trữ nằm co ro trên một lớp cỏ khô, ôm chặt lấy người, giọng khàn khàn: “Không sao… chắc là vẫn còn chịu được.”
Tam Thất không dám lơ là, đẩy nàng lại gần đống lửa, rồi cởi lớp áo ướt dính sát trên người nàng ra.
Làn da trắng nõn lộ ra chi chít vết thương, khiến Tam Thất nhíu mày liên tục.
Dù nàng không rõ thân phận thật sự của Ngũ Nhi, nhưng khi tuyển chọn ám vệ, nàng nhớ rất rõ Ngũ Nhi là một tiểu thư thanh tú, thân thể không có lấy một vết sẹo, hoàn toàn khác với những người từng lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử.
Về sau, đúng như mọi người dự đoán, Ngũ Nhi quả thật là khuê nữ xuất thân danh giá. Cử chỉ ăn nói lúc nào cũng lễ độ, nhã nhặn, không giống một ám vệ chút nào.