Uống cạn ly sữa Dạ Hồng Quê đưa, Hy Phỉ kéo mũ trùm lên đầu, tìm đến chỗ anh ta đang chỉnh lại vest đón khách.
"Anh Dạ, tối nay cho em mượn phòng VIP tầng hai nhé?"
Dạ Hồng Quê bận cài khuy áo, liếc nhìn: “Lại nữa hả?”
“Chứ em đi mua thuốc ức chế làm gì?”
“Tối nay không được, tầng hai có người đặt trước rồi. Mày muốn thì xuống tầng hầm. Nhưng nhớ, làm vỡ một chai rượu thì con dấu kia thuộc về anh.” Dạ Hồng Quê lạnh lùng ra điều kiện.
Hy Phỉ nhăn mặt: "... So với anh, em quá trong sáng."
Dưới tầng hầm.
Hy Phỉ tựa vào một thùng container chứa đầy rượu, toàn thân lạnh toát, mồ hôi túa ra.
Cô liếc nhìn đồng hồ, mới 10 giờ tối. Trên lầu vẫn ầm ĩ tiếng nhạc, người người nhảy nhót hát hò.
Sắc mặt Hy Phỉ trắng bệch, dị năng trong người đang trào dâng dữ dội, như thể muốn xé toạc đỉnh đầu cô mà chui ra.
Không khí xung quanh đặc quánh lại, hơi lạnh ngưng tụ trong lòng bàn tay cô. Cô phải cố lắm mới giữ nổi tay mình đủ vững để tiêm thuốc.
Mũi tiêm đâm vào cánh tay, chất lỏng màu xanh lục chậm rãi chảy vào cơ thể, sức mạnh hoang dại kia cũng từ từ được ổn định.
Mỗi tháng, đúng 10 giờ tối ngày mùng 7, Hy Phỉ đều phải trải qua một lần dị năng bạo phát như thế này.
Chỉ khi đau đớn tột cùng, cô mới mơ hồ nhớ ra mình không thuộc về thế giới này.
Cô đã sống ở đây 8 năm rồi.
Kiếp trước, cô vất vả trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, sống yên bình được mấy năm thì bị một tên tâm thần đâm một nhát vào bụng vì trò trả thù ngẫu nhiên.
Tỉnh lại, cô thấy mình biến thành một đứa bé bảy tuổi bị bỏ rơi, sống còn thảm hơn cả kiếp trước.
May mắn duy nhất là đứa bé này có dị năng. Thời điểm Hy Phỉ mới xuyên qua, người có dị năng chưa nhiều. Nhưng càng lớn lên, người thức tỉnh dị năng càng đông.
Giờ đây, người có dị năng nhiều như nấm sau mưa. Ra ngoài hóng gió cũng có thể gặp một ông chú dắt chó cũng bộc phát dị năng.
Một liều thuốc ức chế trị giá một đồng vàng bị xài sạch chỉ trong chưa đầy một phút, khiến Hy Phỉ đau lòng không chịu nổi.
Người có dị năng nhiều thì không sao, phiền cái là ai cũng phải trải qua dị năng bạo phát mỗi tháng, buộc phải tiêm thuốc ức chế.
Dị năng thì rẻ rúng, nhưng chi phí thì đắt đỏ vô cùng. Thuốc lậu cũng mất một đồng, hàng chính hãng thì ít nhất ba đồng.
Hy Phỉ cất cẩn thận hai liều còn lại, để dành cho hai tháng tiếp theo.