Có lẽ do ảnh hưởng tư duy của đứa trẻ 7 tuổi, ký ức kiếp trước của cô ngày càng mờ nhạt, chỉ có thể lờ mờ nhớ lại trong lúc bạo phát đau đớn.
Hy Phỉ chỉnh lại tóc tai và quần áo thật nghiêm túc trước gương.
Đột nhiên, có tiếng chai rượu vỡ vang lên từ phía trên.
Tiếp theo là tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang vọng, Hy Phỉ lập tức hiểu ra, đó là tín hiệu bỏ trốn của Dạ Hồng Quê!
"Cấm cử động! Hai tay giơ lên đầu!"
Dạ Hồng Quê ngồi xổm cạnh quầy, hai tay ôm đầu.
Nhạc trong quán vẫn chạy nhưng tiếng cười đùa đã im bặt. Đám trai gái đang chơi rất sung lúc nãy giờ đều ngồi xổm nép sát vào tường, ôm đầu run rẩy.
Một nhóm cảnh sát mặc đồng phục xanh tím đang lục soát khắp nơi.
"Định vị con dấu cho thấy tên trộm ở đây. Lục soát kỹ vào!"
Dạ Hồng Quê thầm cầu nguyện Hy Phỉ đã nhận được tín hiệu. Nếu bị bắt, hình phạt sẽ rất nặng. Quan trọng hơn là anh ta cũng bị liên lụy.
Trừ phi Hy Phỉ còn chút lương tâm, chịu chủ động xóa sạch liên quan đến anh ta.
Nếu vậy, anh ta sẽ định kỳ vào trại giam thăm cô.
Trùng hợp thay, Hy Phỉ đang luồn lách trốn thoát theo mật đạo dưới tầng hầm lại có cùng sóng não với Dạ Hồng Quê.
Anh Dạ à, giỏi lắm, sau này có dịp em nhất định sẽ vào trại thăm anh!
Hy Phỉ lướt nhanh trên mái nhà, lòng bàn tay úp xuống, luồng khí lạnh ngưng kết thành băng đẩy cô tăng tốc.
Cô nhảy khỏi mái nhà, trượt dọc theo con đường băng cô tự tạo.
Bỗng Hy Phỉ thấy có gì đó không ổn, vừa liếc xuống thì phát hiện phía dưới đã có người mai phục từ lúc nào.
Cô vừa khéo đối mặt với một gã đàn ông đang cười toe toét nhìn lên.
Và thế là... cô rơi thẳng vào cái bẫy đã được giăng sẵn từ trước.
Cạch.
Sợi dây trói siết chặt lấy cô.
Hy Phỉ: "???"
Một lúc lâu sau, Hy Phỉ vẫn còn ngơ ngác.
Cô là ai? Đây là đâu? Ai trói cô? Rồi cô lại trói ai?
Hai tay cô bị còng bởi loại còng chuyên dụng dành cho người có dị năng, mỗi khi cô muốn dùng dị năng, chiếc còng sẽ phóng điện xuyên qua người. Cảm giác bị điện giật khó chịu vô cùng, Hy Phỉ toát mồ hôi, quỳ rạp xuống đất.
"Đã bảo đừng giãy giụa rồi mà, càng giãy càng đau đấy."
"Sao anh biết tôi ở đó?" Hy Phỉ hổn hển hỏi.
"À, con dấu của đồn cảnh sát có hệ thống định vị, nhóc không biết sao?" Bước Khảo Phổ nở nụ cười tươi roi rói, như thể đây là chuyện hiển nhiên ai cũng phải biết.