Lời còn chưa dứt, cậu đã nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ. Cùng lúc đó, Tạ Huyền cũng chu đáo nhắc nhở: [Văn thí chủ, Lệ Duệ đã trở về.]
Thí chủ cái gì mà thí chủ, tôi có quyên góp tiền cho miếu các người đâu.
Tin chắc đối phương có thể thấy rõ nét mặt mình, Văn Cửu bĩu môi, xỏ đôi dép lê nửa khô nửa ướt lẹp xẹp bước ra cửa.
Vào giờ phút này, nỗi áy náy của Lệ Duệ với Lâm Thanh sớm đã tiêu tan quá nửa theo lần rút lui của người kia. Giờ phút quay về này, mười phần thì đến chín là vì việc cúi đầu làm lành.
Dù sao nguyên chủ với hắn vẫn còn vướng víu chút “tình yêu nơi công sở” cần phải diễn.
Còn về những “tình tiết phía sau”, vì đã có Văn Cửu chen chân vào, cậu cũng chẳng đoán trước được gì, chỉ đành đi từng bước mà chờ xem.
“Tắm rồi à?”
Hai tiếng trước vừa ra tay đánh cho nguyên chủ đến mức nội tạng gần như vỡ vụn, thế mà giờ đây Lệ Duệ lại có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, điềm nhiên đóng cửa.
Thấy người vẫn còn động đậy, hắn thầm thở phào nhẹ đến mức khó nhận ra, xách túi nilon lên lắc lắc: “Lại đây nào, anh mua thuốc và cơm cho em rồi.”
Dưới ánh đèn treo lộng lẫy, gương mặt vốn đã tuấn tú của Lệ Duệ càng thêm rạng ngời. Giọng nói dịu dàng, ánh mắt mang theo áy náy, phối với dáng vẻ yêu chiều nịnh nọt ấy, nhìn sao cũng không giống một kẻ vũ phu chuyên ra tay với người yêu.
Văn Cửu trong lòng không hề dao động, lặng lẽ đứng tựa bên khung cửa, nửa thân chìm trong bóng tối: “Ừ, để đấy đi.”
Chung sống bao năm, chỉ một câu nói cũng đủ để Lệ Duệ nhận ra “Lâm Thanh” hôm nay có gì đó lạ lạ. Nhưng đêm nay quả thực hắn đã ra tay hơi mạnh, cho nên sự thay đổi nhỏ của Văn Cửu, hắn cũng không để tâm cho lắm.
Tự tin rằng đối phương sẽ mềm lòng, Lệ Duệ bỏ túi đồ xuống rồi bước tới gần, vờ như định chạm vào tay cậu: “Bảo bối, anh sai rồi. Nhưng tất cả cũng vì tương lai của chúng ta, hôm nay anh bị chuốc hơi nhiều rượu. Em cũng biết đấy, dạo này em đâu còn được săn đón như trước, muốn tham gia một show truyền hình thì phải...”
“Bốp!”
Một tiếng động khô khốc vang lên bên tai. Văn Cửu thu chân về không hề biến sắc, nghiêng người đứng sang một bên, từ trên cao cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngã sóng soài trong vũng nước ở phòng tắm.
Cả mặt Lệ Duệ bị ép xuống nền nước bẩn có dấu dép lê giẫm qua, mũi đau nhức đến mức không thở nổi. Vốn định trút cơn tức đang sôi sục vào Văn Cửu, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên nhìn đối phương, những lời chuẩn bị tuôn ra lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.