“Ồn ào thật.”
Cậu vốc một vốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt gương, Văn Cửu chống tay lên bồn rửa, khóe môi cong lên chẳng rõ là cười thật hay cười nhạt: “Làm sao vậy? Nâng cấp xong thì hóa thành người câm luôn à? Muốn chơi trò mờ ám gì ở đây vậy?”
[Đã lâu không gặp.]
Chậm rãi và ung dung, lộ ra vẻ khoan thai, thanh thản giống như một ẩn sĩ trở lại trong các câu chuyện cổ xưa.
Mi mắt cậu giật giật, Văn Cửu cười nhẹ một chút rồi nở nụ cười khó hiểu.
Đôi môi của cậu khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ác ý, rồi cậu lau tay, giọng nói kéo dài: "À, thì ra là anh, cái tên xú hòa thượng này."
"Tôi nên gọi là Phật tử? Tạ Huyền? Hay là Vô Chương?"
Chỉ vỏn vẹn hai câu, thế nhưng thanh niên kia lại bộc lộ rõ rệt sự thù địch, mà trong khi đó, người đàn ông trong biển ý thức của Văn Cửu dường như không hề nghe thấy, chỉ bình thản lựa chọn cái tên của mình: [Cảm ơn Văn thí chủ, Tạ Huyền là được.]
"5046 đâu? Anh đem nó giấu đi đâu rồi?"
Biết là trong chung cư lúc này không có ai, Văn Cửu càng lười đối đáp vô nghĩa, chỉ thờ ơ nói: "Chẳng lẽ bắt tôi đến tiểu thế giới này, mà bên cấp cao của Cục Khoái Xuyên đều bị tiêu diệt hết rồi sao?"
Tạ Huyền không hề bị dao động, bình tĩnh mở ra các thủ tục hệ thống: [Lời này của thí chủ, ta cần phải tính toán.]
Tiểu thế giới và thế giới chủ có tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, cho dù Văn Cửu chỉ mới có "tuổi nghề" mười lăm năm tại Cục Khoái Xuyên, nhưng cậu đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, kho báu nhỏ của cậu cũng không thiếu gì.
Tận mắt thấy con số điểm tích lũy cuối của mình khẽ nhảy một chút, Văn Cửu chẳng những không xin lỗi, cũng chẳng buồn giải thích, chỉ hơi nhướng mày, nhẹ nhàng, thong thả buông một câu: “Anh là hệ thống của tôi.”
[Ừm.]
“Vậy thì tôi muốn yêu cầu hoàn trả hàng.”
Đùa à, mỗi ngày đều phải chung sống trong đầu với một tên xú hòa thượng chuyên tụng kinh, vậy cậu còn ngủ với làm ăn được cái gì nữa?
[Không thể hoàn trả.]
Người phía trước đã bù đắp rất nhiều kiến thức hiện đại vào hệ thống, sau khi tiếp nhận, giọng nói của Tạ Huyền cũng dần mất đi vẻ cổ kính cứng nhắc ngày trước.
[Mã số 5046 bị điều sang làm một nhiệm vụ siêu dài, không mười năm thì tám năm cũng chưa chắc có thể quay về.]
Điểm tích lũy đã đủ, Văn Cửu bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vậy thì đổi sang cái khác đi...”