Sau Khi Full Cấp, Đại Lão Xuất Quan [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 5: Đuổi người

Ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt của "Lâm Thanh".

Có lẽ vì bị ánh sáng phía sau chiếu ngược lại, Lệ Duệ bỗng thấy ánh mắt kia đen đến bất thường, như bóng tối sâu thẳm trước bình minh, lại tựa sắc nước u ám trên dòng Hoàng Tuyền trong truyền thuyết của Hoa quốc, lạnh lẽo, sắc bén, tựa một lưỡi dao có thể sống sờ sờ mà róc mất một tầng da thịt hắn.

Càng đáng sợ hơn là chủ nhân của đôi mắt ấy lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, còn cong môi cười khẽ, cúi đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Không thể giải thích được cảm giác hoảng hốt thoáng qua vừa rồi, bỏ lỡ cơ hội phát cáu, Lệ Duệ đành phải nén sự bối rối trong lòng, gượng gạo bò dậy khỏi mặt đất.

Không quên tìm cách đổ lỗi như thường lệ, hắn tiện tay ném nỗi thất thế cho thanh niên trước mặt: “Tránh cái gì chứ, không biết đỡ anh một chút à?”

Lời oán trách nói ra nghe cứ như lời tình tứ, mà ở một mức độ nào đó, đây cũng là bản lĩnh của Lệ Duệ.

Chỉ tiếc Văn Cửu xưa nay không ăn kiểu đó, thậm chí còn bình thản lùi thêm một bước, thản nhiên đáp: “Tay đau, không nhấc lên nổi.”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lệ Duệ lập tức khó coi như bị nghẹn bởi một chiếc màn thầu khô.

Lấy khăn lau mặt qua loa, giọng hắn vẫn cố giữ vẻ dịu dàng, nhưng động tác lại đầy cưỡng ép khi định đưa tay về phía Văn Cửu: “Trong túi có thuốc, anh giúp em bôi.”

“Không cần.”

Lại lần nữa né khỏi bàn tay kẻ bạc tình kia, Văn Cửu ung dung bước về phía trước: “Tôi muốn đến bệnh viện.”

Hắn quát: “Em điên rồi à!”

Lần đầu tiên kể từ lúc vào nhà, Lệ Duệ không giữ được bình tĩnh, giọng nói gần như vỡ vụn, nhưng vẫn gắng kìm nén cảm xúc: “Em biết bên ngoài khu này có bao nhiêu paparazzi không? Cơ hội lần này là lần đầu tiên em được vào chương trình của tổng nghệ đấy, nếu bị chụp trúng rồi viết linh tinh lên mạng, đạo diễn Trương bên kia...”

Lại lấy sự nghiệp của nguyên chủ ra để uy hϊếp.

Không buồn nghe hắn tiếp tục giả bộ quan tâm, Văn Cửu cong nhẹ môi, từng chữ từng câu rõ ràng như đinh đóng cột: “Vậy thì mời anh cút.”

Lệ Duệ còn đang đợi câu nói tiếp theo sẽ là mềm lòng nhượng bộ, nào ngờ...

“Không nghe thấy sao?”

Thấy gương mặt sững sờ của gã tra nam thật buồn cười, Văn Cửu còn "tốt bụng" giải thích thêm một câu: “Đây là nhà của tôi, tôi không muốn thấy rác rưởi.”

“Nên làm ơn, cút ra khỏi đây. Cút xa một chút.”

“Đừng làm bẩn mắt tôi.”