Văn Yển nhìn thấy người nam nhân vào một buổi chiều cuối thu.
Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi co ro trong góc chuồng heo, toàn thân bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Y phục rách rưới tả tơi không đủ che thân, màu sắc xám xịt chẳng còn nhận ra nguyên bản. Mớ tóc dài bết dính rũ rượi trước mặt che khuất dung nhan, chỉ để lộ đôi mắt màu lục bảo tuyệt đẹp nhưng dại dờ như viên ngọc vô tri.
Có lẽ do quanh năm dãi dầu cày bừa, thân hình nam nhân vạm vỡ cường tráng. Dù ngồi bệt dưới đất vẫn thấy rõ thân cao chân dài. Với vóc dáng ấy, nếu hắn nổi điên, Văn Yển chắc chắn không thể chống cự.
Cận Võ khẽ nhíu mày, ghé sát tai Văn Yển nhỏ giọng:
"Đại nhân, ngài thật sự muốn chọn hắn về để giải độc sao?"
"Ngài là thừa tướng, vốn nên chọn những nữ tử thân gia trong sạch mới xứng với ngài. Ngài chọn một kẻ ngốc mắc bệnh điên thì ra thể thống gì? Nếu hắn phát bệnh, uy hϊếp đến an nguy của ngài thì sao?"
Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy nam nhân trong chuồng heo, Văn Yển cũng không khỏi nhíu mày. Nhưng lần này hắn đến tìm người tộc Ma Sa, không phải để cưới vợ mà là muốn lợi dụng đối phương giúp mình giải độc. Hắn không muốn làm tổn thương những nữ tử vô tội. Hiện tại, kẻ ngốc mang tội gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ này, không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Người như vậy, dù lợi dụng xong rồi gϊếŧ cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Văn Yển đáp:
"Có ngươi bên cạnh, ai có thể làm hại được ta?"
Cận Võ nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết ruồi muỗi. Hắn tuy là thị vệ lợi hại nhất bên cạnh Văn Yển. Nhưng nếu Văn Yển cùng nam nhân kia làm chuyện mây mưa, hắn không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh ngài ấy được:
"Nhưng..."
Văn Yển cắt lời:
"Đừng nói nữa, sai người mang mười gánh gạo đến biếu tộc trưởng. Người này ta muốn."
Cận Võ vẫn cố:
"Đại nhân..."
Văn Yển hạ giọng:
"Còn không mau đi?"
Cận Võ đành ngậm miệng, bất đắc dĩ đi làm việc.
Chuyến đi này vốn là để tìm nữ tử tộc Ma Sa, ai ngờ vừa vào sơn cốc Hề đã nghe chuyện trong cốc có một kẻ ngốc gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ bị nhốt trong chuồng heo nhiều năm. Văn Yển lập tức quyết định chọn hắn.
Dù hắn không có tư chất Long Dương, nhưng chỉ cần nhẫn nại ba tháng khiến kẻ ngốc này yêu mình, liền có thể giải trừ Tình Độc mà không cần làm hại người vô tội. Văn Yển tin mình sẽ không hối hận về quyết định này.
Đợi Cận Võ đi rồi, hắn mở hàng rào chuồng heo. Hắn bước vào bên trong, quỳ một gối xuống trước mặt nam nhân.
Dù Văn Yển đã đến gần, nam nhân vẫn ngây ngốc đắm chìm trong thế giới riêng. Đến khi Văn Yển đưa tay định vén mớ tóc bẩn thỉu để nhìn rõ mặt hắn, đầu ngón tay còn chưa chạm đến tóc, nam nhân đột nhiên nức nở một tiếng. Hắn ôm chặt đầu co rúm vào góc, miệng không ngừng phát ra tiếng "a a a". Đôi mắt lục bảo ướŧ áŧ, tràn ngập hoảng sợ.
[Đừng đánh ta...]
[Xin ngươi...]
Bàn tay Văn Yển khựng lại giữa không trung. Ánh mắt hắn chạm đến những vết roi hằn sâu trên làn da trần của nam nhân, liền hiểu rõ vì sao hắn lại phản ứng như vậy.
Dù trong lòng chán ghét, không muốn chạm vào dù chỉ một chút, Văn Yển vẫn ôn nhu nở nụ cười. Đầu ngón tay hắn dừng trên mái tóc rối bời của người kia, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu."
Có lẽ vì người trước mặt quá đẹp, hoặc từ khi có ký ức đến nay, chưa ai đối đãi với Minh Khởi ôn nhu như vậy. Cảm xúc của Minh Khởi dần bình tĩnh lại, không còn sợ hãi. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, không thể rời mắt.
"Ngươi tên gì?" Văn Yển cười, dịu dàng hỏi.
"A..." Minh Khởi run run đôi môi nứt nẻ, chỉ phát ra âm thanh nghẹn ngào, vô nghĩa.
Hắn là người câm, không thể nói.
Văn Yển: "Ngươi biết ngôn ngữ ký hiệu?"
Minh Khởi ngẩn người, như chợt nhớ ra mình biết ngôn ngữ ký hiệu. Hắn kéo lê xích sắt nặng nề, giơ tay lên, chậm chạp khoa tay múa chân: [Ta không nhớ rõ tên mình...]
Trước kia hắn hình như có tên. Nhưng đầu hắn thường xuyên đau nhức, dần dà, nhiều chuyện trước kia đều quên mất. Hắn chỉ nhớ cha mẹ còn sống thường xuyên đánh mắng hắn. Sau khi cha mẹ qua đời, tộc nhân cũng bắt đầu hành hạ, nói hắn là kẻ gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ.
Văn Yển có cô cô trời sinh là người câm. Hắn từ nhỏ quen với ngôn ngữ ký hiệu, cười nói: "Vậy ta đặt cho ngươi một cái tên mới, được không?"
Thật ra Minh Khởi có tên hay không cũng vô dụng. Tộc nhân cũng không xem hắn là người. Nhưng nghe Văn Yển nói vậy, hắn vẫn rất vui, gật đầu. Đôi mắt lục dại lộ ra vẻ chờ mong như trẻ con: "A..."
"Tốt."
Văn Yển suy nghĩ một lát, cười nói: "Vậy gọi... Minh Khởi, thế nào?"
"Lúc ta và ngươi gặp nhau là buổi sáng sớm, khi gà gáy, nên gọi là Minh Khởi. Ngươi thích không?"
"A..." Mặt Minh Khởi rạng rỡ, liên tục gật đầu, khiến xiềng xích trên tay va vào nhau kêu lên trầm đυ.c.
[Thích.]
Không hiểu sao, Văn Yển cảm thấy đôi mắt xanh lục kia trong veo đến tận đáy. Một kẻ gϊếŧ người, thật sự có ánh mắt như vậy sao?
Đang suy nghĩ, Văn Yển cảm thấy chân tê mỏi, đứng dậy.
Ánh mắt Minh Khởi thoáng chốc ảm đạm, hắn kéo xích sắt khoa tay múa chân: "A..."
[Ngươi phải đi sao?]
Văn Yển bật cười, ngồi xổm xuống trước mặt Minh Khởi, xoa đầu hắn: "Minh Khởi, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
"Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ ngươi. Không ai dám đánh mắng ngươi nữa."
Minh Khởi im lặng một lát. Trong mắt hắn hiện lên vẻ đau thương, kéo xích sắt khoa tay múa chân:
[Vì sao... Vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy?]
[Ngươi không sợ ta sao? Bọn họ đều nói ta là kẻ điên, là tội phạm gϊếŧ người, nên mới nhốt ta ở đây...]
Văn Yển: "Vậy ngươi có phải không?"
Nước mắt trào ra trong mắt Minh Khởi, hắn lắc đầu.
Hắn chỉ nhớ ngày đó bệnh đau đầu tái phát, đau đến ngất đi. Khi tỉnh lại, cha mẹ đã bị người đâm thủng tim, chết ngay tại nhà.