Tư Niệm không nhúc nhích nữa. Chỉ nhìn trân trân vào vết máu trên khung sắt, như bị thứ gì đó trong lòng kéo căng đến nỗi không thể thở nổi.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhớ đến phòng bệnh, nhớ đến máy truyền, nhớ đến âm thanh “tít—” kéo dài, nhớ đến giọng mẹ run lên khi gọi tên mình.
Rồi sau đó là bóng tối. Không có gì cả.
Không hình ảnh, không cảm giác.
Thế nhưng giờ đây, từng chi tiết lại rõ ràng như thể chưa từng chết đi.
Vết thương trên vai nhức nhối theo nhịp đập, cơn đau âm ỉ như dao cùn kề cạnh da thịt.
Phía cổ tay trái, có thứ gì đó quấn chặt — là xiềng xích. Lạnh buốt, rỉ sét. Bề mặt gồ ghề, mỗi lần động đậy là làn da như móng vuốt cào xé.
Quần áo cậu đang mặc không phải là bộ áo bệnh viện. Là vải thô, sẫm màu, rộng thùng thình và có mùi ẩm cũ, giống như từng được ai đó mặc rất lâu rồi bị vứt xó. Một tay áo bị rách đến khuỷu, vạt áo bên trái có vết bẩn nâu đã khô lại, không rõ là bùn hay máu.
Phía xa, có tiếng bước chân rất nhẹ.
Rồi tiếng mở cửa sắt kẽo kẹt. Một luồng gió nhẹ tràn vào. Cậu khẽ rùng mình.
Không ai lên tiếng. Nhưng ánh sáng hắt từ hành lang phía ngoài chiếu nghiêng vào sàn, kéo theo bóng người lướt qua nhanh như chớp.
Tư Niệm nhắm mắt lại. Không biết vì kiệt sức hay vì sợ hãi. Chỉ biết, trong đầu mình, có một câu hỏi đang lặp đi lặp lại, dai dẳng và lạnh lẽo như nước rỉ từ vách đá: “Cậu chết rồi.”
Cảm giác ấy không thể giả. Không thể nào là mơ.
Vậy thì, nơi này là đâu?
•
Tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn.
Không phải từ xa nữa, mà đang dừng ngay trước cánh cổng gỉ sét của phòng giam.
Một tiếng lách cách khô khốc vang lên, âm thanh của kim loại cọ vào kim loại, rồi tiếng bản lề rêи ɾỉ như thể nó đã ngủ quên nhiều năm mới bị kéo dậy. Tư Niệm quay đầu lại – bản năng phản ứng chậm một nhịp. Cổ đau đến nỗi mỗi lần xoay, như có vật nặng bị treo trong hộp sọ.
Một người đàn ông cao lớn bước vào, khoác áo da ngắn, trên thắt lưng đeo vòng chìa khóa kêu leng keng theo từng bước. Tay hắn cầm một sợi dây xích.
Không hỏi han. Không nói gì.
Hắn tiến thẳng đến.
Tư Niệm không kịp lùi. Không có chỗ để trốn. Mắt vừa chạm mắt, cổ tay đã bị kéo mạnh về phía trước. Lực kéo bất ngờ khiến cả thân thể cậu ngã nhào khỏi tường, đầu gối đập xuống nền đá nghe một tiếng cụp sắc lạnh. Một luồng đau chạy dọc sống lưng.