Xuyên Vào Game Làm Vua

Chương 5

Sợi xích lạnh như nước đá, nặng trĩu và khô ráp, khóa chặt quanh cổ cậu bằng một vòng thép nhỏ. Vừa khít. Không đau nhưng nghẹt.

Người đàn ông kéo mạnh. “Đứng dậy.”

Cậu lảo đảo. Tay chống nền, đầu óc quay cuồng. Nhưng hắn không đợi. Cổ bị giật lên.

Mỗi bước đi là một cú đẩy, như thể không phải kéo một con người mà là một vật thể sống thừa.

Ra khỏi phòng giam, ánh sáng chói hơn hẳn. Hành lang lát đá thô, bề mặt ẩm ướt phản chiếu vệt sáng từ những chiếc đèn sắt treo thưa thớt trên trần. Mùi máu cũ nồng hơn bên trong ngục. Có tiếng người rên rất nhỏ từ xa, bị dội lại bởi trần thấp và tường đá dày, tạo thành những âm thanh đứt quãng.

Cậu không dám hỏi gì. Không dám nói gì.

Mỗi bước chân va vào sàn khiến bàn chân rát buốt. Trần hành lang thấp đến mức nếu ngẩng đầu lên quá nhanh, đỉnh đầu có thể đập vào xà đá.

Bọn họ quẻo vào một khúc cua. Cánh cửa sắt nặng nề được đẩy ra. Bên trong là một căn phòng lớn hơn, có ánh sáng thật sự – không phải ánh sáng mờ xanh từ ma thạch, mà là đèn l*иg dầu. Ánh lửa đỏ, chập chờn và nhảy múa.

Ở đây, đã có vài người đứng đợi.

Bọn họ mặc trang phục tối màu, vai đeo bảng đồng ghi ký hiệu lạ, và đều đang kiểm tra những người khác – tóc đen, mắt đen đang được dắt từ các phòng giam ra. Có người lớn, có thiếu niên, có cả một đứa bé gái nhỏ đến mức chân phải nhón lên mới chạm được đất khi bị treo trên dây xích.

Một người đàn bà đến gần Tư Niệm. Bà ta cầm một cuộn vải đen, ánh mắt lướt qua mặt cậu một lượt rồi lạnh nhạt ra lệnh: “Cởϊ áσ ngoài.”

Cậu ngơ ngác.

“Không nghe sao?”

Cậu chậm rãi đưa tay ra sau, cởi lớp áo mỏng duy nhất. Tay run rẩy. Cảm giác lạnh lẽo tràn vào l*иg ngực khi vải trượt khỏi vai.

Cậu không quen với việc bị lột trần trước ánh mắt người khác. Nhưng lúc này, không có quyền lựa chọn.

Người đàn bà kéo cậu đến góc phòng, nơi có bốn tấm gương đồng và một cây cột đá thấp ở giữa. Bà ta dùng vải đen trùm lên phần trên người cậu, chỉ để hở cổ và vai, sau đó nhấn cậu ngồi xuống tấm da thú rách nát.

“Tư thế này.” Bà đặt hai tay cậu lên đầu gối, chỉnh lại khuôn mặt để hướng về phía trước.

“Giữ nguyên.”

Sau đó, bà rút ra một vật như con dấu – đầu bằng đồng, thân bằng gỗ đen, khắc đầy ký hiệu. Cắm nó vào một chậu đá chứa nước đen đặc sệt. Một làn khói mỏng bốc lên, có mùi hắc giống lưu huỳnh cháy.