Xuyên Vào Game Làm Vua

Chương 3

Hối tiếc đúng lúc vương quốc đang rơi vào thế cục khó khăn cậu lại phát bệnh, bỏ lại những con người trung thành ấy một mình gắng gượng khi không có chiến thuật, không có cứu trợ từ năng lực của chỉ huy.

Lúc đó hàng ngàn người đã nằm xuống vì chiến dịch đấy, đó là lúc cậu rơi lệ, cậu tự trách. Câu nói " Vị vua ấy đã bỏ lại chúng tôi" vang vọng mỗi khi cậu nghĩ lại. Cậu chỉ ước nếu được đăng nhập lại cậu sẽ có thể nói rõ ràng rằng "Cậu không hề bỏ lại bọn họ."

Mỏi thứ trước mắt dần tan biến.

Không gian trước mắt cậu vỡ vụn thành ánh sáng trắng. Như thể thế giới bị nghiền nát thành bụi rồi cuốn đi.

Chỉ còn bóng tối. Và sự im lặng tuyệt đối.



Tư Niệm tỉnh lại trong thứ ánh sáng mờ ảo ngả vàng nhạt.

Không gian xung quanh yên lặng đến mức tiếng thở của chính mình vang lên như vọng lại từ vách đá.

Không rõ vì lý do gì mà mí mắt nặng đến lạ, mỗi lần muốn chớp là một lần toàn bộ cơ mặt như phản kháng.

Cậu không biết mình đã nằm bao lâu, càng không rõ bản thân còn sống hay đã chết.

Chỉ có một điều duy nhất không thể phủ nhận—đó là cơn lạnh đang ngấm dần vào xương, rất thật.

Đá dưới lưng cứng và ẩm, những khe rãnh lồi lõm tạo thành từng nhịp đau đều đặn mỗi khi cậu cố cựa mình.

Một bên má áp sát sàn, lạnh buốt, hít vào là mùi cát bụi và rêu cũ bám nơi đáy ẩm thấp, cay nồng như tro tàn bị gió xới lên.

Không khí nơi này không hề chuyển động.

Nó không lạnh đến tê cóng, không nóng để rít nhờn, nhưng lại mang theo một sự bức bối lặng lẽ.

Như thể nơi đây không phải để con người sống, mà là để họ nằm yên, lâu thật lâu, cho đến khi hoàn toàn bị quên lãng.

Một lúc sau, khi đủ sức mở mắt, Tư Niệm mới nhìn thấy vách tường trước mặt.

Lớp rêu đen mọc đầy các kẽ đá, từng vệt ẩm sẫm màu bò từ trần xuống như dấu tích của những năm tháng tích tụ.

Cạnh đó là song sắt, hoen gỉ từng đoạn, vết máu khô dính dưới chân song, sẫm màu như vết mực thấm vào đá, đã từ rất lâu nhưng chưa từng được dọn dẹp.

Cậu hít một hơi, và lập tức nghẹn lại.

Không khí đầy bụi và mùi ẩm mốc, làm cổ họng nóng rát như có thứ gì đó cào xước từ trong ra. Một cơn ho bật ra, nhỏ và khàn, làm cậu cong người lại theo phản xạ. Cơn co bóp trong l*иg ngực khiến cậu chóng mặt, như thể vừa vặn vẹo một cỗ máy đã rỉ sét quá lâu.